Editor: D Ẹ O
Sở Phượng Nguyên trách cậu nông nổi, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của cậu, y lại dao động, trầm mặc hồi lâu, y thở dài thật sâu, “Đệ thật sự có cách để tìm ra họ?”
Phó Điềm gật đầu, “Có.”
Sở Phượng Nguyên chắp tay sau lưng dạo bước hai vòng, y trầm ngâm, hồi sau mới thỏa hiệp thở dài, “Phượng Chương có lưu lại một nhánh thân binh tại Khánh Dương, ta sẽ cử bọn họ đưa ngươi đi.”
Y nhìn sâu vào mắt Phó Điềm, nghiêm mặt nói: “Biên quan nguy hiểm trập trùng, chiến trường đao thương không có mắt, thân binh sẽ theo bảo vệ ngươi. Nếu… Nếu Phượng Chương có mệnh hệ…” Sở Phượng Nguyên nhắm chặt mắt, tiếp tục nói, “Ngươi cũng đừng đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, phải lập tức quay đầu về Khánh Dương.”
Phó Điềm hít sâu một hơi, thả chậm nhịp tim, kiên định nói: “Ta sẽ tìm được hắn, hắn sẽ không có mệnh hệ gì.”
Sở Phượng Nguyên vỗ bờ vai cậu, y xoay người, “Ngươi về nói lời từ biệt với Phó phu nhân trước đi, thân binh sẽ đến sau.”
Phó Điềm khom mình hành lễ, chậm rãi lui về.
Hình bộ Thượng thư theo Phó Điềm về Hậu phủ, Phó Điềm tìm danh thiếp, rồi nhanh chóng viết một phong thư giao cho Hình bộ Thượng thư, sau đó lại vội vã đến hậu viện tìm Phó Hữu Cầm.
Phó Hữu Cầm thấy cậu vội, bà dịu dàng đưa tay vén lại những sợi tóc mai ngổn ngang trên trán cậu, “Con có chuyện gì mà gấp thế?”
Phó Điềm mím môi, do dự nửa ngày vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/2265779/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.