🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Thường Hỉ ngồi xổm trước mặt Văn Điềm, xoắn xuýt không biết có nên tin hay không.

Đáng thương cho quả óc nhỏ nay lại càng nhỏ của hắn, có bao giờ nghĩ được ba cái chuyện này đâu, sau cùng hắn vỗ cái đét lên đùi, dù gì cũng bắt lộn người rồi, thôi thì chẳng bằng nhân lúc lão đại không có ở đây, mình cứ lén lút thả người đi, mấy thằng khác thì nhè ra tẩn cho trận để nó không đi méc lung tung là được rồi, còn mình cứ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra là xong thôi!

Thường Hỉ tự khen mình thông minh sâu sắc, chỉ cần không ăn đòn là may rồi, nghĩ ngợi một hồi liền bật dậy cởi trói cho Văn Điềm, không quên đe dọa cậu, “Không được la hét chạy loạn, đợi lát ta thả ngươi xuống núi.”

Văn Điềm vui vẻ, giả làm bé ngoan gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng im để hắn cởi trói.

Thương thay hai kẻ vì quá đỗi vui mừng mà không chú ý ở đây còn những hai người nữa.

Sở Hướng Thiên vừa đi công chuyện về, vừa vào đã thấy Thường Hỉ đang chổng mông chít chít méo méo gì đấy với cây cột —— Thường Hỉ dáng người thô to vừa vặn che khuất mất Văn Điềm nhỏ thó.

“Thường Hỉ, ngươi đang làm gì vậy?” Sở Hướng Thiên nheo mắt lại, bước đến đạp ngay mông Thường Hỉ.

Thường Hỉ xém ngã chúi dụi, choạng choạng đụng trúng mũi Văn Điềm hại cậu đau chết được, nước mắt giàn dụa.

Sở Hướng Thiên lúc này mới chú ý ở đây còn thêm một người nữa.

Thường Hỉ luống

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-mang-em/133372/chuong-4.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.