Tiếng gà trống gáy vang dội, khiến Đỗ Linh Lan từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, đã nhanh chóng đặt đôi tay nhỏ bé lên bụng của mình, "Chào, tiểu bảo bối của mẹ." Cô ngớ ngẩn mà nói với đứa nhỏ trong bụng, nhưng đã từ lâu vào mỗi buổi sáng khi cô vừa tỉnh lại, đây là chuyện sẽ làm đầu tiên.
Niềm hạnh phúc như vậy, mặc dù ngớ ngẩn, mặc dù còn không có đáp lại, nhưng cô tin tưởng không lâu sau đó tiểu bảo bối của cô cũng sẽ bắt đầu dùng tiếng nói ngọt ngào lại ngây thơ để nói với cô:"Chào, mẹ".
Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, bên tai của cô giống như đã nghe được âm thanh như thế rồi.
Xuống giường, rửa mặt xong, cô bắt đầu đi ra ngoài, đi đến khu chợ duy nhất trong trấn, dự định mua về một ít nguyên liệu tươi ngon lại dinh dưỡng, bồi bổ cho bảo bối cùng cơ thể bản thân.
"Tiểu Đỗ", sáng sớm dọc theo bên đường, tiếng chào hỏi tràn đầy tinh thần phấn chấn thế này liên tục vang lên.
Trong trấn nhỏ mọi người đều rất chất phác, biết cô là bà mẹ đơn thân, đại khái cho rằng cô không phải cái loại phụ nữ sẽ cùng người ta làm bậy, chẳng những không dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, mà còn đối với cô đặc biệt chăm sóc, hơn nữa những người kia biết cô là một cô nhi, sau này bên cạnh cũng không có ai có thể chăm sóc cô, đều sẽ ba không năm lúc muốn chồng của các chị ấy, con trai có rãnh rỗi, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cho-anh-len-giuong/1966228/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.