Ra khỏi công viên hải dương đã là xế chiều, ban nãy cả người Bách Trầm Tùng ướt đẫm vì lúc xem trình diễn bị phun nước cả người, Lương Phong nói cậu là đứa con được ông trời chọn, bảo cậu đi mua vé số. Đi ra cửa vài bước thì quần áo đã khô rồi, chỉ là gió thổi vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Lương Phong kéo cậu lên xe, bật điều hòa, hơi nóng thổi chầm chậm, nếu đứng bên ngoài thì chắc tám mươi phần trăm là bị cảm rồi.
“Hai người bọn họ đi đâu rồi?” Bách Trầm Tùng ngồi ghế phụ lái giũ cổ áo, phe phẩy nhẹ nhàng.
Lương Phong ngồi lên chà hai tay cho cậu: “Ở cửa hàng đồ lưu niệm, đang mua búp bê.” Anh giơ tay lên sờ cổ Bách Trầm Tùng: “Lạnh không?”
Bách Trầm Tùng cười: “Không lạnh, em sắp bị nướng chín rồi, tay anh thì lại như nước đá.”
“Vừa dùng nước đá rửa tay xong.” Lương Phong cởi áo khoác, sau đó vài giây thì bắt đầu thấy nóng.
Bách Trầm Tùng vẫn đang nghiêng đầu phe phẩy cổ áo, trong xe cực kỳ yên lặng, Lương Phong đang trả lời tin nhắn.
Đã hai ba ngày anh không họp rồi, cả ngày trả lời mấy trăm tin nhắn, nhắn lại tới đau cả ngón tay.
Điều hòa thổi vù vù.
Ục…
Bụng Bách Trầm Tùng réo lên một cách bất ngờ, chính cậu cũng không kịp phản ứng.
Cậu chậm chạp cứng người quay đầu, cảm thấy lúng túng định lén liếc xem Lương Phong phản ứng thế nào.
Kết quả cậu vừa đưa mắt tới thì Lương Phong đã cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3445031/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.