"Ngày mai ngày mấy rồi?" Giọng Bách Trầm Tùng hạ thấp, nói cũng chậm. 
"13." Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu một cái. 
Giọng Bách Trầm Tùng rất nhỏ, giống như đang làu bà làu bàu, cậu hơi dịch người ra một chút: "13 à." 
"Ngày mai có chuyện gì à?" Lương Phong hỏi. 
Hai người đều nói khẽ, như đang thì thầm, lời lọt vào trong tai nghe mà tim ngứa ngáy. 
"Tôi phải đến thăm mẹ tôi." Bách Trầm Tùng trả lời, xoay nhẹ chiếc ly trong tay, trong ly trống rỗng. 
"Nhà em ở thành phố này à? Có xa không?" Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu: "Có cần tôi đưa em đi không?" 
"Tôi đi tảo mộ, sinh nhật bà ấy." Bách Trầm Tùng nghiêng đầu lười biếng nhìn anh, thái độ rất thoải mái, cong môi cười một cái: "Anh muốn đưa tôi đi à?" 
Hiển nhiên Lương Phong rất sửng sốt, mất một lúc lâu anh vẫn không nói gì, anh nhìn vào mắt Bách Trầm Tùng: "Được, tôi đưa em đi." 
Anh lại hỏi thêm một câu: "Bao lâu rồi?" 
"Mười mấy năm rồi, bố tôi cũng thế." Giọng Bách Trầm Tùng rất bình tĩnh. 
Lương Phong nhíu mày nhìn cậu một lúc lâu, "Em sống ở..." 
"Cô nhi viện." Bách Trầm Tùng nghiêng đầu nhìn anh một cái, tiếp tục xem phim, ngược lại cậu không nói gì nữa. 
Lương Phong hoàn toàn sững người ở đó, yết hầu lăn lên lăn xuống, lời sắp nói ra lại nghẹn lại. 
Cuối cùng anh giơ tay khoác nhẹ lên vai Bách Trầm Tùng, giống như đang ôm nhưng lại rất hờ, nhẹ nhàng vỗ vài cái lên vai cậu, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3434104/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.