"Cho tôi chút thời gian." Bách Trầm Tùng đành nói ra câu này, đẩy Lương Phong ở trước mặt ra, cất bước chuẩn bị đi, kết quả lúc cậu đi tới cửa lại dừng bước, quay đầu nhìn anh: "Anh ăn no chưa?"
Lương Phong sững người, khóe môi hé nụ cười, gật đầu mấy lần.
Bách Trầm Tùng không lên tiếng, rũ mắt, xoay người mở cửa rồi đi.
Đi thì đi là được rồi, còn phải quan tâm vài câu đã ăn no hay chưa khiến Lương Phong đứng đó một mình cười mãi.
Trong phòng bếp yên tĩnh, nhìn ánh đèn giống như lại tối thêm chút, một mình anh đứng dựa ở đó không động đậy, cúi đầu nghĩ lại sự việc.
Ly rượu Bách Trầm Tùng uống vẫn còn lại ba bốn ngụm, Lương Phong đưa ngón tay nhấc ly rượu lên bên môi, lắc hai vòng rồi cầm lên uống phần còn dư lại này.
Mì trong đĩa cũng không còn sót lại chút nào.
Băng Tử đi từ bên ngoài vào, tay cầm cây lau nhà, cao giọng: "Anh Phong, sao anh lại ở đây ăn mì thế? Mì anh tự nấu à?"
Cậu ta xông tới nhìn qua chiếc nồi, chỉ còn dư lại nước: "Không còn ạ?"
"Không." Lương Phong thả chiếc đĩa xuống: "Dọn xong bên ngoài chưa?"
Băng Tử cười: "Đã dọn xong rồi ạ."
Lương Phong gật đầu: "Được, vậy tôi lên lầu hai ngồi một lát."
Anh đi được hai bước thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, anh nhớ không nhầm thì hình như sinh nhật của Bách Trầm Tùng là vào tháng này.
Phải suy nghĩ chuyện này một lát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3429092/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.