Rạng sáng, hơn ba giờ, ngoài trời vừa ngừng mưa không lâu nhưng lại lạnh hơn mấy tiếng trước, Lương Phong nghe điện thoại xong lên lầu, lấy ra hai chiếc áo khoác dài tay treo trong tủ quần áo ra, chính là kiểu áo thể thao có mũ mà bình thường anh mặc lúc chạy bộ.
Bình thường anh chưa từng chăm sóc người khác, suy nghĩ một lúc lâu, lúc xuống lầu, anh mua hai lọ thuốc mỡ bôi vết thương ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh để để phòng ngộ nhỡ sau đó vội vàng lái xe sang chỗ Bách Trầm Tùng.
Anh không chưa từng vào tiểu khu tối đen kia, mỗi lần tới đều đứng ở cửa, ngay cả Bách Trầm Tùng ở tòa nhà nào cũng không biết.
Anh bèn đứng ở cửa tiểu khu gọi điện thoại: "Cậu ở phòng nào?"
Giọng Bách Trầm Tùng ở đầu dây bên kia không khỏe lắm, thở gấp, giống như sắp mất mạng vậy: "Đơn nguyên* 1, phòng 301."
(*) Đơn nguyên: Là một tập hợp nhiều căn hộ được bố trí xung quanh một cầu thang. Thông thường, mỗi đơn vị đơn nguyên sẽ có từ hai đến bốn căn hộ liền với nhau. Mỗi đơn nguyên có thể có nhiều loại căn hộ khác nhau (01 phòng ngủ, 02 phòng ngủ…).
"Được." Lương Phong lập tức chạy lên lầu.
Kết quả cửa không mở, anh gõ rất lâu, lát sau bên trong vang lên tiếng 'lịch bịch', tiếng động rất lớn.
"Bách Trầm Tùng!" Lương Phong lại gõ hai lần.
"Đừng gõ nữa! Đang bò!"
Lương Phong: "???"
Khóa cửa vang lên vài tiếng 'cót két' trong đêm giống như bị ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3424237/chuong-22.html