"Nhìn một cái là biết hai người có quen biết, lần trước tôi hỏi anh Phong mà anh ấy còn lừa tôi nói không quen." Tay Băng Tử cầm một ly rượu nhìn cậu với vẻ thích thú: "Muốn uống gì thì nói cho tôi."
Lương Phong: "Cậu làm việc trước đi."
"Được, vậy hai người dùng hai ly này trước." Băng Tử bưng hai ly rượu mạnh trong tay, đẩy trên quầy bar rồi xoay người làm việc.
Tình hình buôn bán trong quán rất tốt, khách rất đông, bận rộn đến đầu óc choáng váng, tay đảo qua đảo lại bình rượu chưa từng dừng lại.
Viên đá nhẹ nhàng lắc lư trong ly rượu, bên ngoài đọng ít hơi nước, Bách Trầm Tùng để ly bên miệng nhấp một ngụm, chất lỏng ướp lạnh mang theo vị cay xè trôi xuống cổ họng, chưa đến vài giây đã lập tức thiêu đốt.
Hai người không nói nửa câu, tay bưng ly rượu nhìn chằm chằm giá rượu, tiếng âm nhạc chói tai bên tai khiến Bách Trầm Tùng hoảng hốt.
"Học chuyên ngành gì?" Lương Phong bỗng mở miệng.
Bách Trầm Tùng không nghe rõ, nhích tới gần hỏi cái gì. Môi Lương Phong kề sát bên tai cậu lặp lại lần nữa.
"Báo chí." Bách Trầm Tùng trả lời.
Lương Phong dịch chiếc ghế đến gần hơn chút, vai kề vai, mùa hè mặc đồ mỏng tanh, cọ đến cả chỗ tóc gáy, xúc cảm nhột nhột cũng rất rõ ràng.
"Anh thì sao?" Bách Trầm Tùng nghiêng đầu hỏi lại.
Vừa hỏi vừa cười, cậu không nhịn được, chủ yếu là vì hai người dựa vào gần nhau như vậy gầm giọng nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3417627/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.