Cái tên Lương Phong này có thể cảm thấy ngại cũng là chuyện hiếm thấy, đã mấy lần anh không biết xấu hổ với Bách Trầm Tùng rồi.
Một giây sau, anh lại gửi một tấm ảnh chụp đến, Bách Trầm Tùng phóng to lên xem, cau mày suy ngẫm nửa ngày vẫn không nhìn ra được đây là thứ gì.
Đây nào phải mông chim sẻ gì kia chứ, chỉ là một bức ảnh nhòe nhoẹt, một bức ảnh mờ màu cà phê, bản thân con chim sẻ nhìn thấy còn không nhận ra, còn phải mở miệng chửi đó là thứ gì ấy chứ.
Giây cuối cùng trước khi xuống xe, Bách Trầm Tùng trả lời lại một câu: [Mông nhà anh thật sự rất khác biệt.]
"Xem cái gì mà vui thế?" Nam Tử nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của cậu, dù biên độ rất nhỏ nhưng cậu ta lại vừa khéo nhìn thấy. Lúc Nam Tử xuống xe, trên mông giống như mọc thêm gai ngược, mông rời khỏi kéo cả đệm trên xe theo xuống cùng.
Còn phải để Bách Trầm Tùng cúi người xuống nhặt cho cậu ta.
Nam Tử nhìn thấy chợ thức ăn, vừa mở miệng đã hô lên: "Trầm Tùng, nước lạnh!"
Bách Trầm Tùng lườm cậu ta: "Tốt nghiệp cậu không gọi tớ một tiếng ba thì không qua được đâu." Cậu nói xong thì cất bước đi mua bốn ly nước có gas lạnh, đưa qua cho mỗi người một ly.
Hàng bán rau ở gần đó, vừa vào cổng đã đến, nhưng hàng bán thịt còn phải đi thêm một đoạn nữa. Tổng cộng bốn người tạo thành nhóm đi mua, cách hàng thịt mười mét đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3417625/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.