Mới sáng sớm đã gặp sao chổi, Bách Trầm Tùng xách hai túi đồ ăn sáng vòng qua góc đường thì đúng lúc gặp một chiếc xe đẩy bán hoa quả, cậu mua một ít táo và quýt rồi lên lầu.
Cậu đi tới cửa, chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa thì nghe thấy âm thanh bên trong xuyên qua cánh cửa truyền ra ngoài. Tiếng gào khóc của thằng nhóc Bách Vân Hiên kia nghe vào sáng sớm giống như chuyện ma quái vậy.
Cửa đóng “rầm” một cái, Bách Trầm Tùng bước chân đi vào nhà, cậu ngẩng đầu gọi Giang Nhất Kha, nhưng cậu ta không có đáp lại.
Ngược lại Bách Vân Hiên thì nhào tới quỳ sấp dưới chân cậu khóc lóc, miệng còn lẩm bẩm cái gì mà anh, thì ra anh còn chưa c.hết, không biết hai người này ở nhà ầm ĩ cái gì, Bách Trầm Tùng có một bụng lửa giận không có chỗ để trút ra, dứt khoát trợn mắt mặc kệ.
Cậu cầm táo vào trong nhà bếp rửa, gọi điện thoại cho cửa hàng bánh, nói rằng khoảng bốn giờ chiều nay cậu sẽ đến lấy bánh.
Không biết hai người ngồi trong phòng khách làm cái gì, hôm qua Bách Trầm Tùng bận rộn nên không quan tâm, buổi trưa hôm nay cậu định dẫn Bách Vân Hiên ra ngoài ăn một bữa cơm.
Cậu tìm một quán lẩu, cơm nước xong thì Bách Vân Hiên bị bạn bè gọi đi, cậu tạm biệt rồi quay đầu chuẩn bị đến cửa hàng bánh ngọt.
Bách Trầm Tùng lớn như vậy rồi nên sẽ không tổ chức sinh nhật, ngoại trừ lúc bố mẹ cậu vẫn còn đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-cham-vao-su-truoc/3417614/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.