Tô Hạ ngồi trên xe, trên mặt đã được bôi thuốc, lành lạnh rất thoải mái.
“Quân trưởng, anh………”
Bàn tay đang thoa thuốc của Lăng Mặc Thiên dừng lại một chút, “ gọi tôi là Mặc.”
“Khụ khụ” Tô Hạ lúng túng ho khan hai tiếng, nhìn Lăng Mặc Thiên đang bôi thuốc cho mình, yếu ớt hỏi : “Ngài tìm tôi có chuyện gì không?”
Đường đường là quân trường, lại đối với cô tốt như vậy, ôn nhu như thế, nhưng sao cô lại có cảm giác kinh khủng vậy a ?
Lăng Mặc Thiên bôi thuốc cho cô xong mới nói: “Có chuyện!”
“Vậy tôi yên tâm rồi.” Tô Hạ thấy anh kì quái nhìn mình, nháy mắt cười, “ có câu nói, vô sự hiến ân cần, ách ý tôi không phải vậy, ý tôi là quân trưởng ngài có gì cần sai bảo, Tô Hạ nhất định lên núi đao, xuống biển lửa vì tổ quốc mà xông pha!”
Cảm giác lời mình vừa nói không thích hợp, Tô Hạ nửa đường vội vàng sửa lại đồng thời biểu đạt quyết tâm.
Uh, lời cô nói là vì tổ quốc, chứ không phải vì quân trưởng ngài đâu nha!
Lăng Mặc Thiên bật cười, cưng chiều đưa tay búng trán cô một cái “ Quỷ linh tinh”.
Tô Hạ ngơ ngác, quân trưởng ngài đây là có ý gì?
“Hạ Hạ” Lăng Mặc Thiên đột nhiên gọi.
“Vâng” sống lưng Tô Hạ thẳng tắp, chớp mắt chờ đợi.
Lăng Mặc Thiên chăm chú nhìn cô, “Chuyện tối hôm qua cô nhất định phải chịu trách nhiệm.”
Trong đầu Tô Hạ hiện lên ba chữ Tội Phạm Cưỡng Gian, theo bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-ta-khong-the-cuoi/2457899/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.