Lại là Bảo Phong? Tuy Bảo Phong được xưng là một trong ba ngân hàng tư nhân lớn trong kinh thành nhưng không phải là ngân hàng có thâm niên nhất, cơ sở vững chắc nhất. Theo lý thì số tiền mà Thẩm Anh muốn gửi là rất lớn, vậy thì sao lại chọn Bảo Phong?
Trong lúc Mạnh Cảnh Xuân còn đang suy nghĩ thì Thẩm Anh đã xoay người rời đi.
Nàng lấy lại tinh thần, nhìn bóng dáng biến mất ở cửa, hơi mấp máy môi. Nếu thật sự có người bòn rút bạc trong công trình thuỷ lợi U Châu, thân là người giám sát như Thẩm Anh tất nhiên cũng phải chịu liên lụy. Trên toàn bộ số sổ sách mà nàng xem đều có con dấu xác nhận của Thẩm Anh, nếu có chuyện xảy ra, hắn chắc chắn sẽ bị trách tội. Còn về phần bức thư mà Ngự Sử đài trình lên, nàng cảm thấy rất có thể chỉ là làm giả, cố tình thả câu dụ kẻ khác cắn.
Vụ án thủy lợi này liên quan đến Hộ bộ, Công bộ và châu phủ U Châu, quan viên từ trung ương đến địa phương, phạm vi rất rộng lớn. So sánh với vụ án Hàn Chí Thanh lúc trước, lần này Mạnh Cảnh Xuân ngược lại không dám xuống tay, sợ đắc tội với quá nhiều người.
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau nàng liền đi tìm Từ Chính Đạt, nộp kết quả điều tra được trong mấy ngày qua, nói: “Mấy ngân hàng tư nhân này sau lưng đều có chỗ dựa cả, hạ quan thật sự không có năng lực khiến bọn họ giao sổ sách ra, chắc là phải cần đến Từ đại nhân đích thân ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-quan-kinh-thanh-co-tien-co-thit/189615/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.