Đối mặt với câu hỏi bất thình lình này của nàng, Thẩm Anh vẫn trả lời rất thong dong: “Ừ, sao?”
“Không có gì.” Mạnh Cảnh Xuân lại buồn bực uống thêm một hớp nước, “Hạ quan chỉ tùy ý hỏi một chút thôi.”
Đương nhiên Thẩm Anh đoán được nàng muốn nói về chuyện sổ sách chi tiêu của công trình thuỷ lợi U Châu, nên cũng không thấy quá kinh ngạc. Chỉ là không ngờ Từ Chính Đạt cũng không chịu đảm đương việc này, đem vụ án ném cho Mạnh Cảnh Xuân. Thật sự là một nước cờ tốt.
Mạnh Cảnh Xuân này còn quá trẻ, không sợ trời không sợ đất, cứ thích khoe mẽ. Với độ thông minh này của nàng thì có thể đào ra được bao nhiêu chuyện chứ? Thẩm Anh nhìn nàng, vẻ mặt nhu hòa hơn một chút, nói: “Một năm ngươi được lĩnh 40 lượng lương bổng phải không?”
Mạnh Cảnh Xuân vội đặt chén trà xuống: “Đúng vậy......"
“Ít quá.” Thẩm Anh nói xong, nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ trái lương tâm trả lời: “Đối với hạ quan đã là đủ dùng rồi.”
Thẩm Anh lặng lẽ mím môi, chậm rãi nói: “Với vị trí của Từ Chính Đạt bây giờ thì thu được 600 lượng một năm, khá nhiều.”
Mạnh Cảnh Xuân không khỏi oán thầm, Tướng gia lĩnh 3600 lượng một năm, thế này mới gọi là nhiều!
Thẩm Anh chuyển chủ đề, chậm rãi dò hỏi: “Bây giờ ngươi chẳng qua cũng chỉ là quan bát phẩm, có từng nghĩ qua sau này muốn leo lên đến vị trí nào chưa?”
“Hả?” Mạnh Cảnh Xuân cho rằng mình nghe lầm, rồi lại nhanh chóng phản ứng kịp, nói, “Hạ quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-quan-kinh-thanh-co-tien-co-thit/189613/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.