Gió ngoài phòng càng lúc càng to, còn chưa nghe được tiếng sấm thì những hạt mưa liền lộp độp rơi xuống không hề báo trước.
Mạnh Cảnh Xuân nhìn tình hình trước mắt, biết mình không nên nán lại lâu thêm, liền lặng lẽ chuồn ra ngoài, hỏi mượn hạ nhân trong phủ cái ô, sau đó một mình yên lặng đi về.
Hôm nay đáng lẽ là ngày vui trong cung, sao Nhị điện hạ lại mang theo dáng vẻ bi thương như vậy mà đến đây? Mạnh Cảnh Xuân suy nghĩ rất lâu, nhưng trong đầu vẫn chỉ là một mảng lơ mơ. Bên ngoài mưa to gió lớn đến nỗi Mạnh Cảnh Xuân có cảm giác như mình cũng sẽ bị cuốn bay đi mất.
Đường về quan xá dài đằng đẵng, cái ô nho nhỏ đối với gió to cỡ này cũng chỉ vô tác dụng, đến khi nàng về đến quan xá thì đã ướt như chuột lột.
Vội vàng đóng cửa lại rồi chạy đi đốt đèn, nhưng không ngờ ngọn nến lại chỉ còn một mẩu nhỏ, ngọn lửa leo lét chớp tắt. Mạnh Cảnh Xuân cởi bỏ chiếc áo khoác ướt đẫm, định ra sân sau nấu nước, nhưng khi mở sọt than ra thì chỉ muốn khóc. Mấy hôm nay nàng đều chết dí ở nha môn cả ngày lẫn đêm, nên trong nhà hết than hết nến mà cũng không biết, đúng là đãng trí quá mà.
Nàng cân nhắc một lát, rồi mặc áo khoác vào lần nữa, mở cửa đi đến trước nhà Thẩm Anh. “Cộc cộc cộc” gõ một lần, không ai để ý. “Cộc cộc cộc, Tướng gia”, không ai để ý. “Tướng gia, Tướng gia, cộc cộc cộc”. Đến khi nàng đang muốn gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-quan-kinh-thanh-co-tien-co-thit/189610/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.