Từ khi Thẩm Thời Linh mười tám tuổi đã ra ngoài giúp phụ thân thu nợ, Thẩm lão gia mở một ngân hàng kiểu dạng như ngân hàng tư nhân để cho vay nặng lãi, nếu đến hạn mà còn chưa trả, hoặc lấy bất động sản ra bù vào, hoặc lấy trân bảo bù vào, thậm chí còn từng dùng người để bù.
Nhưng làm nghề này lâu năm, nhất là dưới tình hình không hề thiếu tiền, chỉ cần là người thông minh thì đều sẽ biết đạo lý một vừa hai phải, làm việc có chừng mực. Đương nhiên, Thẩm lão gia cũng không ngoại lệ.
Năm Thẩm Thời Linh mười chín tuổi, nàng ra ngoài giúp phụ thân thu khoản nợ cuối cùng.
Nhà thiếu nợ chính là Nghiêm tú tài ở thành Hoa Dương.
Năm đó Nghiêm tú tài từng đi thi hương, hơn nữa còn đậu, nhưng ngoài dự liệu là một mạch sau đó đều thi trượt hết, vì thế cuối cùng cũng không thi lên trên nữa. May mà gia đình cũng coi như giàu có, lão phụ trong nhà thấy ông cũng không phải là kẻ có số trúng tiến sĩ gì, mắt thấy tuổi ông không còn nhỏ, liền làm mai một cửa hôn nhân cho ông, cưới phu nhân, lại giao cho ông hai gian cửa hàng, coi như là thành gia lập nghiệp.
Thuận lợi chính là, nhà Nghiêm tú tài chẳng mấy chốc đã có thêm một đứa con trai. Vào một đêm trăng sáng sao thưa, phu nhân sinh được một bé trai. Hè năm ấy, cây kim ngân nở nhiều thêm vài bông, chim khách đều đến tụ tập trước cửa.
Nghiêm tú tài một lòng muốn bồi dưỡng ra một cao thủ đi thi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-quan-kinh-thanh-co-tien-co-thit/1454878/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.