Mạnh Cảnh Xuân bình tĩnh như vậy, ngược lại khiến Thẩm Anh càng buồn.
Làm con, làm chồng, làm cha, đứng trên lập trường này, hắn hận không thể xem chiếu lệnh kia chỉ là một tờ giấy lộn. Nhưng hắn cũng là bề tôi, cũng muốn vì dân chúng mà dốc hết sức lực nhỏ nhoi của mình. Bây giờ phía nam be bét như thế, mọi việc cần phải có người điều hành, hắn cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà ra trận.
Mạnh Cảnh Xuân xoay người lại: "Nói thật, suy nghĩ trong lòng thiếp cũng giống với mẫu thân, không nhẫn tâm cũng không yên tâm để chàng đi mạo hiểm. Nhưng mà ——" Nàng hơi cúi đầu thấp xuống, ánh mắt rơi trên cái bóng kéo dài trên mặt đất: “Nếu thiếp với chàng không có giao tình gì, lấy thái độ của một người bên ngoài đứng xem, chàng lại không thể thoái thác, cũng không có đường để đùn đẩy trách nhiệm.”
Nàng cật lực giữ vững tươi cười, quay người lại: “Lúc đó thiếp thích Tướng gia, đó là bởi vì —— Tướng gia rất lợi hại nha."
Nàng hơi ngừng một chút: "Tuy sau này phát hiện ra, chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường như vậy thôi, nhưng xưa nay trong lòng thiếp, Tướng gia luôn là anh hùng. Vụ án của phụ thân thiếp có thể có đường cứu vãn, Tướng gia chỉ hờ hững nói với thiếp là ‘một ít nỗ lực', nhưng Tông đại nhân lại từng đề cập với thiếp, ‘một ít’ nỗ lực kia liều mạng thế nào. Tướng gia vốn chính là một người sẽ liều mạng vì chuyện như vậy mà......"
Giọng nói của nàng hơi nghẹn lại. Sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-quan-kinh-thanh-co-tien-co-thit/1454871/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.