Đề nghị này của Thẩm Thời Linh làm cho Mạnh Cảnh Xuân sững sờ một chút, Thẩm Anh đi qua ôm lấy đứa bé: “Gọi Thẩm Mạnh thì qua loa quá. Đặt tên gấp làm gì đâu, người mới bé tí tẹo thế này, còn chưa cần dùng đến tên. Đặt nhũ danh cho thằng bé trước, sau này khi phải dùng đến tên thì lại bàn luận tiếp cũng không sao.”
Hắn vừa dứt lời, Mạnh Cảnh Xuân liền vẫy vẫy tay, hắn lập tức sáp lại gần nàng: “Có chuyện gì thế?”
Mạnh Cảnh Xuân nói: “Nhũ danh gọi Thụ được không?”
Thẩm Anh cũng không hỏi vì sao, lập tức tỏ vẻ tán đồng: “Ừ, vậy thì dùng tên này.”
Thẩm Thời Linh đứng một bên thấy thế cũng nhận ra đề nghị của mình đã bị thả trôi sông, đoán là bây giờ Mạnh Cảnh Xuân mà tùy tiện nói ra đại một cái tên, Thẩm Anh cũng sẽ lập tức kêu tốt, vì thế cũng không nói thêm gì nữa. Chuyện đặt tên cứ thế mà bị gác lại.
Bên kia Thẩm Đại Duyệt đưa hộp sách tới, bảo là phần ghi chép kia đã được in xong rồi, vừa mới lấy hôm nay, đưa đến cho Mạnh Cảnh Xuân xem qua trước. Thẩm Anh mở hộp sách, lấy sách ra đưa cho Mạnh Cảnh Xuân, nàng nhìn nửa buổi rồi mới hoàn hồn nhận lấy.
Bìa sách sạch sẽ, giấy bên trong ngay ngắn chỉnh tề. Ghi chép chẩn bệnh của Mạnh Viện phán, đây chính là tâm huyết suốt cả cuộc đời ngắn ngủi của phụ thân, bây giờ lại có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Nàng vô cùng xúc động, trong khoảnh khắc không thể thốt nên lời.
Cầm được ghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-quan-kinh-thanh-co-tien-co-thit/1454865/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.