Thẩm Anh gọi nàng, Mạnh Cảnh Xuân vội vàng quay đầu lại, thành thật khai báo: “Thiếp không cố ý nghe......"
Thẩm Anh xoa xoa đầu nàng, chỉ nói: "Ta còn chưa ăn nữa, nàng có muốn đi ăn với ta không?”
“Ừ.”
Thẩm Anh tiếp tục đi về phía trước, thuận miệng hỏi: "Hồi chiều ngủ ngon không?”
Mạnh Cảnh Xuân nghiêng đầu trả lời hắn: “Ngon đến mức tối nay chắc không ngủ được nữa.”
Thẩm Anh cười nhẹ: “Tuyệt đối đừng không ngủ được, ta buồn ngủ lắm đấy.”
Đương nhiên là Mạnh Cảnh Xuân thông cảm cho hắn bận rộn khổ cực cả một ngày ở ngoài, nói: “Ừ, tướng ngủ của thiếp rất tốt.”
Thẩm Anh quay đầu lại nhìn người nào đó nói khoác mà không biết ngượng, dừng chân lại chờ nàng đuổi kịp, xoa xoa đầu nàng, tận cho đến khi Mạnh Cảnh Xuân rên rỉ bảo là tóc rối hết rồi, hắn mới buông tay: "Thật ra không về kinh cũng rất tốt.”
Mạnh Cảnh Xuân thấy bốn bề vắng lặng, nhanh chóng kiễng chân lên, hôn hắn một cái: “Thật ra về kinh rồi lén lén lút lút như thế này cũng rất tốt.”
Đúng là biết cách làm người khác vui vẻ. Thẩm Anh vỗ nhẹ đầu nàng, cất bước đi tiếp. Mạnh Cảnh Xuân ăn cơm tối với hắn, lúc hắn tắm thì hết chuyển khăn đến chuyển y phục, cực kỳ tri kỷ.
Thẩm Anh vừa mới lên giường, Mạnh Cảnh Xuân lập tức lẹt đẹt bò lên, vô cùng thành thật lăn vào bên trong. Thẩm Anh kéo chăn lên đắp kín cho nàng rồi thổi tắt nến định đi ngủ.
Trong đêm tối, chỉ nghe thấy tiếng hai người hô hấp. Qua một lúc lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-quan-kinh-thanh-co-tien-co-thit/1454849/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.