Chương trước
Chương sau
Tinh thần của Thẩm lão gia vào lúc hơn nửa đêm thật sự tốt, kéo Thẩm Anh nói chuyện tới gần sáng mới chịu thả về. Thẩm Anh đoán chắc bây giờ Mạnh Cảnh Xuân đã ngủ say rồi, cũng không đi quấy nhiễu nàng, về thẳng phòng ngủ ở đông sương.
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm Anh đều uể oải ngồi bên bàn cơm ăn điểm tâm. Mạnh Cảnh Xuân thấy chủ vị vẫn để trống, thầm nghĩ chẳng lẽ Thẩm lão gia không ăn cơm cùng với người nhà à, lại nghe thấy Thẩm Anh nói: "Phụ thân lại ngủ nướng sao?"
Thẩm phu nhân lườm chỗ trống một cái: “Còn không phải sao, ngày đêm đảo lộn, không béo lên mới là lạ.”
"Phải khuyên một chút thôi.” Thẩm Anh mím môi, gắp một khối điểm tâm vào trong dĩa của Mạnh Cảnh Xuân, “Cứ như vậy mãi cũng không tốt. Không còn trẻ nữa mà vẫn cứ thích thức đêm.” Hắn lại gắp một khối điểm tâm vào trong dĩa của Đại Duyệt: “Cũng phải khuyên ông ấy uống rượu ít lại một chút.”
Thẩm phu nhân không nói gì, Thẩm Đại Duyệt ngồi bên cạnh lại mở miệng nói: “Nếu mẹ và muội khuyên mà có ích, thì phụ thân cũng đã không có bộ dạng như bây giờ. Sao a huynh không tự mình đi khuyên?”
Thẩm Anh rủ mắt xuống, nhìn chén của mình một lúc lâu, chỉ nói: “Lời của huynh ông ấy lại càng nghe không lọt.”
Cả bàn ăn chợt trầm tĩnh, Mạnh Cảnh Xuân muốn làm dịu đi bầu không khí này, nhưng lại phát hiện ra là mình căn bản không biết nên nói gì. Mỗi nhà đều có một cuốn kinh khó niệm của riêng mình, với bản lĩnh và kinh nghiệm từng trải của nàng, thật sự chưa đủ để đọc rành rọt cuốn kinh của Thẩm gia.
Nàng chỉ lo cúi đầu ăn, thật lâu sau mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua cảnh vật bên ngoài.
Gió nổi lên, lá cây reo vang xào xạc, mây đen nặng nề, có vẻ như sắp rơi một trận mưa to.
Thẩm Anh chú ý thấy nàng không được tập trung, nắm lấy tay nàng dưới bàn.
Bàn tay kia ấm áp khô ráo biết bao, Mạnh Cảnh Xuân lấy lại tinh thần, tiếp tục ăn sáng.
Đợi đến khi người một nhà dùng xong bữa sáng, từng người rời đi rồi, Mạnh Cảnh Xuân mới đứng lên, ủ rũ đi ra ngoài. Thẩm Anh ba bước thành hai bước đi vội đến, đi song song với nàng, nói: “Đến thư các không?”
Mạnh Cảnh Xuân rất lâu mới phản ứng lại, khẽ gật đầu.
Gió se se lạnh thổi vi vu qua hành lang, Thẩm Anh đi đằng trước nàng, nghĩ lại một phen mới phát hiện ra, đã rất lâu rồi hắn chưa để ý đến cảm xúc của nàng. Hắn không quay lại, chỉ đi ở đằng trước, dẫn nàng đi một mạch đến thư các của Thẩm phủ.
Từ trước khi hắn rời khỏi nhà đã có thư các này, hơn mười năm qua cũng không mở rộng thêm. Hắn dẫn Mạnh Cảnh Xuân vào trong, trong thư các không có bụi bặm như dự đoán, chắc là có người quét tước thường xuyên. Mạnh Cảnh Xuân hỏi hắn: “Sao tự nhiên lại đến đây?”
Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái, khóe môi nhẹ cong: "Thanh tịnh."
Mạnh Cảnh Xuân chợt thấy một tia dịu dàng hiếm có trong đôi mắt hắn, hơi nghi ngờ hỏi: “Sao tự nhiên lại nhìn ta kiểu đó?”
Thẩm Anh quay đầu sang mấy cái kệ sách để tìm sách, giọng nói nhàn nhạt mà ôn nhu: "Bởi vì đẹp."
Mạnh Cảnh Xuân lơ đễnh cười cười tự giễu, cũng đi tìm sách. Nàng tùy tiện cầm lấy một quyển, khi mở ra lại phát hiện chi chít trên đó đều là ghi chú, có một số là chữ của Thẩm Anh, vài nét chữ khác lại cực kỳ thanh tú nắn nót. Nghe nói Thẩm Đại Duyệt thích đọc sách, chắc muội ấy đã lục lọi hết đống sách nơi đây, lại còn cẩn thận tỉ mỉ bình luận chú thích như thế, có một vài nơi còn phản bác lại lời giải thích của Thẩm Anh.
Cảm tình của Mạnh Cảnh Xuân đối với vị tiểu muội muội mềm nhũn này bất chợt tăng gấp bội.
Thẩm Anh cũng thấy mấy hàng ghi chú lít nhít trên sách, khép lại cất lên kệ một lần nữa: "Không có sách mới để đọc, đi lên lầu trên ngồi một chút vậy.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy bèn cầm lấy quyển sách kia buồn bực leo nhanh lên cầu thang, Thẩm Anh cũng theo nàng không kịp. Trên lầu không quá chật chội, nhưng vẫn hơi ngộp, Mạnh Cảnh Xuân mở cửa sổ ra, một cơn gió lớn liền ùa vào, khiến người ta bất giác thấy sảng khoái.
Nàng vốn còn có một chút cảm xúc buồn bực khó hiểu, giờ khắc này ngồi trên lầu, nhìn xuyên qua cửa sổ, Thẩm phủ thu hết vào đáy mắt, trong lòng lại xuôi hơn một ít. Mây đen vẫn giăng đầy giữa bầu trời, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa, nàng lại khá là mong đợi.
Một trận mưa to trong ngày hè oi bức, có thể làm thức dậy bao nhiêu ký ức của con người? Rất nhiều.
Thẩm Anh thong thả đi tới, cũng bắt chước nàng ngồi ở cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu mở sách ra, đọc mấy dòng chú thích bình luận của Thẩm Anh, vừa định chỉ trích một câu lộ rõ bất công trong đó, Thẩm Anh đã ôn hòa ấm áp mở miệng nói: "Hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phải là có chút chịu không thấu hay không?” Dù sao trước khi đến đất Sở, hắn cũng chưa từng đề cập rõ với nàng về chuyện thành hôn.
Mạnh Cảnh Xuân lắc đầu, nhìn bên ngoài nói: “Đâu có.”
Lời này nói ra vô cùng hờ hững, giống như lẻ loi trơ trọi đi theo hắn về đất Sở, lẻ loi trơ trọi nhìn hắn sum họp, tranh cãi rồi hòa giải với người nhà, lẻ loi trơ trọi tiếp thu chuyện phải làm vợ người khác, toàn bộ đều là những chuyện cực kỳ bình thường.
Thẩm Anh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng, trong đáy lòng chợt cảm thấy có lỗi. Tất cả mọi chuyện đều do hắn chủ trương, cũng không có đặc biệt hỏi qua ý kiến của nàng. Nếu không có Mạnh Cảnh Xuân thân nhất với hắn để hắn có thể kể lể, thì bây giờ sẽ chỉ có một mình hắn ngồi đây.
Ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa, chẳng mấy chốc mà dưới đất đã ướt nước, mùi đất nhàn nhạt dâng lên. Có vài hạt mưa bụi theo gió thổi vào đây, Mạnh Cảnh Xuân duỗi thắt lưng, cà chớn ngã vào lòng Thẩm Anh.
Thẩm Anh đón lấy nàng, hơi ngồi ngả ra đằng sau, Mạnh Cảnh Xuân liền gối lên chân hắn, nhìn xà nhà trên đỉnh đầu rồi chợt nhắm mắt lại, nói: "Tướng gia không cần suy nghĩ quá nhiều, ta là người rất cẩu thả, tuy nhìn có vẻ như hơi mất hứng, nhưng sẽ không nghĩ lung tung. Ta cũng hiểu đạo lý ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’, cho nên sẽ không vì chuyện không thích ứng được mà cảm thấy không thoải mái. Dù sao ta vẫn ỷ lại vào Tướng gia như trước, chàng muốn đuổi ta đi cũng không đuổi được.”
Thẩm Anh cúi đầu nhìn nàng, vuốt vuốt trán nàng: “Nào có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thấy —— vốn chỉ có một mình ta cô đơn, hiện tại......"
Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên mở mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt của hắn: “Người nhà của Tướng gia cũng là người nhà của ta, ngược lại phải là ta nên cảm thấy vui sướng mới đúng.” Lời nói chân thành tha thiết phát ra từ tận đáy lòng.
Thẩm Anh khe khẽ thở dài: "Ừ, là ta suy nghĩ quá nhiều." Rõ ràng là muốn chiếu cố đến cảm xúc của nàng một chút, cuối cùng lại vẫn là nàng tới khuyên giải mình, thật là vô dụng. Hắn nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc mai tản ra ở hai bên má nàng, nhìn gò má gầy yếu của nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy đau xót.
"Ngủ một lát đi, ta biết hôm qua nàng ngủ không được ngon.” Hắn nghiêng người qua đóng cửa sổ lại, tiếng mưa rơi ngoài phòng bị cách một lớp chắn, nghe rất là an ổn. Mạnh Cảnh Xuân dịch dịch đầu, tìm kiếm tư thế nằm thoải mái hơn, rồi nhắm mắt lại ngủ.
***
Vì Đổng Tiêu Dật nhúng tay mà hôn sự của hai người Thẫm Mạnh trở nên càng thêm hóc búa. Đổng Tiêu Dật làm “nhà mẹ đẻ”, yêu cầu về sính lễ quả thực vô cùng hà khắc, còn có chút ý tứ như muốn gây khó dễ. Thẩm Anh bị giày vò thật nhiều ngày, nhưng lại cam tâm tình nguyện chịu bị giày vò.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày hai mươi sáu, Thẩm gia là nhà giàu nhất thành Hoa Dương, ngoại trừ phát thiệp cưới mở tiệc chiêu đãi khách khứa, thì hôm đó bên ngoài Thẩm phủ cũng có rất nhiều tiệc cơ động để dân chúng thành Hoa Dương cùng tới góp vui. Tiệc cơ động bày tám mươi tám bàn, trong phủ mời mấy vị đại trù trong thành Hoa Dương tới nấu, dựng một cái sân khấu to đùng đoàng, ai ai cũng đợi buổi tối mau mau đến để được xem diễn.
Người ngoài chỉ biết con trưởng Thẩm gia đã về, cưới vợ là cháu gái bà con xa của Đổng đại nhân, những chi tiết khác thì hoàn toàn không hay biết gì. Dù sao cũng không có ai dám đi hỏi Đổng Tiêu Dật vốn cô độc sao tự dưng lại tòi ra thêm một cháu gái, hơn nữa còn kết thông gia với Thẩm gia nhanh đến thế.
Tóm lại, dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần biết nam thừa tướng độc thân lâu năm của Thẩm gia rốt cuộc cũng thành thân, đây là một chuyện đáng để chúc mừng, nhiêu đó là đủ rồi.
Một đám thân thích cùng với vài người bạn làm ăn của Thẩm gia đều đến chung vui, vào lúc giữa trưa đều đứng đợi giờ lành đến, cô dâu chú rể lạy trời đất.
Mạnh Cảnh Xuân ngủ một đêm ở phủ của Đổng Tiêu Dật, gần tới giờ lành, Thẩm Anh liền không thể đợi được mà gấp rút đến đón dâu, áo đỏ cài hoa, cưỡi ngựa cao to, nhìn giống như Trạng nguyên lang. Người xướng lễ dẫn hắn vào cửa, chỉ thấy Đổng Tiêu Dật ngồi ở phòng khách, bộ dáng trưởng bối cao cao tại thượng. Thẩm Anh nhịn lại nhịn, bái chào người được gọi là cô cô này rồi dâng trà, bấy giờ mới được gặp Mạnh Cảnh Xuân đầu đội khăn đỏ.
Sáng hôm đó Mạnh Cảnh Xuân nghe theo lời của Đổng Tiêu Dật, ăn no kềnh hông, sau đó mới trang điểm, thay sang bộ hỉ phục dày nặng. Vì không có huynh trưởng, nên Mạnh Cảnh Xuân không có ai cõng đến hỉ kiệu. Thẩm Anh không nói hai lời, trực tiếp bế tân nương tử vào trong hỉ kiệu. Bà mối đứng bên cạnh gấp đến độ giậm chân, la hét om sòm bảo là làm hỏng quy củ.
Thẩm Anh bất chấp mấy thứ lễ nghi lung tung phiền phức đó. Nhà gái ngay cả “tiễn dâu” cũng không sắp xếp ổn thỏa, còn trách nhà trai không có cấp bậc lễ nghĩa à?
Mạnh Cảnh Xuân ngồi trên kiệu đi về hướng Thẩm phủ, còn chưa tới nơi đã thấy lụa đỏ giăng đầy khắp nơi, cả một phố đều tràn ngập không khí vui mừng, ở cửa Thẩm phủ càng náo nhiệt hơn. Giờ lành đã đến, khách khứa được mời tới đã đứng chật ních trong lễ đường, mọi người thấy Đổng Tiêu Dật tới, vội vàng nhường đường, Đổng Tiêu Dật mới kiếm được một chỗ ngồi xuống.
Nến đỏ cao cao được đốt sáng rực, tiếng pháo ngoài phòng nổ vang không ngừng, gánh hát tấu nhạc, cực kỳ tưng bừng sôi nổi.
Trong phòng khách có bày một bàn thờ, trước bái tổ tông, sau đó người tiếp tân mới tuyên bố bái thiên địa, rồi bái cao đường, cuối cùng là phu thê giao bái. Thẩm Anh cực kỳ kiên nhẫn dẫn dắt Mạnh Cảnh Xuân từng bước bái xong, hoàn thành lễ nghi cơ bản nhất. Hắn nắm lấy tay nàng dưới lớp tay áo, mới phát hiện Mạnh Cảnh Xuân đã khẩn trương đến mức ướt đẫm mồ hôi.
Người xướng lễ tuyên bố đưa cô dâu chú rể vào động phòng, mọi người ồn ào một trận, vây xung quanh Thẩm Anh cùng Mạnh Cảnh Xuân đi đến phòng tân hôn ở hậu viện.
Mấy người nháo động phòng đều là mấy kẻ không biết nhìn sắc mặt, Thẩm Anh thầm nghĩ ồn ào ầm ĩ như vậy mà người ta không cảm thấy choáng váng à? Sắc mặt hắn liền không tốt cho lắm.
Nhưng người trong thành Hoa Dương lại cực kỳ thích làm chuyện này, không nháo động phòng không dễ chịu, nhất là động phòng của nam thừa tướng độc thân lâu năm, kiểu gì cũng phải trêu ghẹo nhiều một chút. Thẩm Anh đen mặt, đứng đối diện với biển người đông nghìn nghịt trước cửa phòng tân hôn, ánh mắt đảo qua một vòng, không khí bỗng nhiên lạnh xuống hơn một nửa.
Có người khá là biết điều xung phong nói: “Ôi, đói quá, đi ra đằng trước ăn một ít lót bụng trước thôi.” Thế là mọi người lập tức giải tán, Thẩm Anh bấy giờ mới đi vào trong phòng vài bước, lén đưa cho Mạnh Cảnh Xuân một cái hộp điểm tâm nhỏ, thấp giọng nói: “Đói thì cứ ăn đi.”
Bà mối đứng bên cạnh trừng mắt nhìn Thẩm Anh một cái, ra hiệu cho hắn nhanh nhanh cuốn xéo đi, Thẩm Anh thấy vậy mới lưu luyến không rời mà đi ra ngoài.
Mạnh Cảnh Xuân ôm hộp điểm tâm trong tay, lòng nghĩ nếu phải dựa vào một hộp điểm tâm bé tẹo này chống đỡ đến tối thì chẳng phải là sẽ đói chết à. Hình như trên lớp khăn trải giường bên dưới có mấy quả táo trái nhãn đậu phộng hạt sen linh tinh gì đó, nếu đói quá ăn vụng vài cái chắc cũng không có chuyện gì.
Nàng nghe âm thanh cực kỳ náo nhiệt ở đằng trước, lại cảm thấy mệt, chỉ muốn ngủ. Vì thế nàng ngoẹo đầu ngủ thiếp đi.
Ở tiền sảnh, Thẩm Anh mệt mỏi ứng phó với một đám thân thích hơn mười năm chưa gặp, dù cho đã giải thích trước là mình tuyệt đối không uống rượu, nhưng lại không ngăn được thịnh tình. Đám người này quả thực là muốn chuốc say hắn mới chịu bỏ qua, cuối cùng vẫn phải để Đổng Tiêu Dật đến giải vây, Thẩm Anh mới có thể rảnh rỗi đi uống một chén canh giải rượu.
Trời tối dần, diễn viên đang hào hứng y y nha nha hát trên sân khấu, khách khứa hoàn toàn không có ý cáo từ, tìm tân lang khắp nơi. Thẩm Anh ở trong nhà bếp uống canh giải rượu, muốn trốn, nhưng lại bị Thẩm phu nhân lôi đi, chất vấn hắn sao không chịu ra ngoài chiêu đãi khách khứa mà lại lười biếng núp ở đây.
Thẩm Anh cực kỳ thản nhiên thừa nhận tửu lượng mình không tốt, Thẩm phu nhân lại nói: “Mẹ khuyên con tối nay vẫn nên uống say một chút thì tốt hơn.”
Câu này khiến Thẩm Anh ngây ra không hiểu gì, Thẩm phu nhân bày ra bộ dáng như hiểu rõ nội tình: “Mẹ chỉ vì muốn tốt cho con thôi.”
Thẩm Anh lại quay ngược về đi ứng phó một vài khách khứa căn bản là không có giao tình gì, âm thầm than thở, thành thân cũng không phải là chuyện dễ dàng. Vất vả lắm mới chịu được đến đêm, hắn uống đến sắp không đứng nổi nữa, Thẩm Đại Duyệt cực kỳ tri kỷ đưa viên thuốc giải rượu cho hắn. Hắn ngồi bên ngoài một lúc lâu, nâng tay áo lên ngửi một chút, hỏi Thẩm Đại Duyệt: “Có phải mùi rượu trên người a huynh rất nặng không?”
Mặt Thẩm Đại Duyệt dài ra như trái khổ qua, cực kỳ nghiêm túc gật gật đầu.
Thẩm Anh đứng lên, đang định đi tới phòng tân hôn, lại thấy mấy người xung quanh ai cũng mang vẻ mặt kỳ lạ. Mới đầu hắn còn tưởng là mình uống nhiều đến mức hoa mắt, sau khi vào tân phòng lại chỉ thấy giường hỉ trống không, không thấy bóng dáng tân nương đâu cả!
Hơi rượu xông mạnh lên đầu, hắn đi đến cửa chất vấn: "Chơi trò gì vậy!?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.