Nhưng Thẩm Anh cũng chỉ ngây người trong giây lát rồi trở lại bình thường. Hắn nhẹ cong khóe môi, giọng bình tĩnh: “Chờ ta à? Có chuyện gì sao?”
Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới hoàn hồn, phát hiện mình đang đứng trong hành lang ngay trước cửa phòng ngủ của hắn. Nàng nhìn trước ngó sau, giải thích: “Trưởng tỷ mới cho ta hai bộ quần áo, liền mặc thử xem có vừa hay không. Trời hơi nóng nên ta ra ngoài hóng gió đêm một lát.”
Thẩm Anh chỉ nhẹ đáp lại một tiếng rồi nói: “Màu sắc hoa văn có vẻ hơi già, nàng cũng chỉ mới hai mươi, sao lại mặc kiểu này.”
“Ơ?” Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhìn, nàng lại thấy rất tốt.
Thẩm Anh thừa dịp nàng cúi đầu, nhanh chóng đánh giá nàng một phen từ đầu tới chân. Hắn hơi quay đầu đi, thủng thỉnh nói: “Nha đầu kia đúng là chỉ cam lòng tiêu tiền cho Nghiêm Học Trung. May bộ quần áo này cho nàng chắc cũng chỉ tốn một lượng bạc, vậy mà nàng đã sướng đến thế rồi cơ à?”
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, một lượng cũng đâu có ít. Nàng nhìn thoáng qua phòng của Thẩm Thời Linh, nhỏ giọng nói: “Bộ đồ này tốt xấu gì cũng là tâm ý của trưởng tỷ, huống chi ta cũng rất thích......"
Thẩm Anh tiến lên, nhàn nhạt lườm nàng một cái: “Không có kinh nghiệm.”
Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi, bám gót theo sau. Thẩm Anh nói: “Nàng đi theo ta như vậy, chẳng lẽ biết trong phòng ta có một tủ quần áo à?”
“Gì cơ?” Trời đất chứng giám, chuyện này từ lúc nào vậy? Nàng căn bản là không hề hay biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-quan-kinh-thanh-co-tien-co-thit/1454837/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.