Lúc trước nói chuyện nhất định đáp lời, nhưng bây giờ nhắc đến Thẩm Thời Linh, Thẩm Anh lại im thin thít.
Tương vương thấy phản ứng này của hắn, chỉ nói: “Không còn chuyện gì nữa, đi đi.”
Thẩm Anh ra ngoài, đứng trong hành lang một lúc.
Nhớ tới, từ khi rời nhà khoảng hơn mười năm trước đến giờ, hắn chưa từng gặp lại muội muội này.
Khi đó Tương vương tự mình chấp chính không lâu, cho rằng nữ nhân vừa có tài vừa có đức thì càng có lợi cho việc khai hóa dân phong, liền thi hành chế độ cho nữ đi học ở đất Sở. Thẩm Thời Linh cảm thấy chơi vui, cũng bất chấp con mắt của người khác, xin cha mẹ cho vào trường nữ nhìn xem một chút. Lúc đó trường nữ cách nơi Thẩm Anh đi học một con hẻm, Thẩm Thời Linh liền dậy sớm mỗi ngày, đi đến trường cùng với Thẩm Anh.
Hàng ngày Thẩm Anh đưa nàng đến trường nữ, sau đó lại quay về thư viện của mình. Bởi vì nàng lề mề mà kéo dài mất một canh giờ, đến thư viện trễ, bị tiên sinh trách phạt. Bình thường Thẩm Anh cũng không đếm xỉa gì đến nàng, tiểu nha đầu không chịu ngoan ngoãn ở nhà, không có chuyện gì lại chạy ra ngoài chơi, khi đó Thẩm Anh chỉ thấy nàng phiền phức không chịu nổi.
Sau đó, vì một vài chuyện mà hắn giận dữ rời nhà, do tuổi còn nhỏ, nên cũng không nhớ nhung người nhà gì cả, cho rằng mình có thể sống một mình. Sau này, càng ngày càng lớn, nhìn thấy nhiều chuyện trên đời, muốn nhấc bút lên viết một phong thư về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-quan-kinh-thanh-co-tien-co-thit/1454828/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.