(*) Nguyên văn là ‘Đảo thiếp lễ’, lễ ở đây là quà tặng, quà biếu; còn ‘đảo thiếp’ tức là ‘mất tiền trong khi vốn dĩ phải được nhận’. Tựa đề chương này nếu dịch sát nghĩa tức là, đáng lẽ người đó phải được nhận quà nhưng rốt cuộc lại thành người tặng quà.
Bàn tay kia phủ ở trên vai, Mạnh Cảnh Xuân chả dám động đậy gì, cũng không xoay người lại, chỉ nghe người sau lưng nói: “Còn chưa có sơ múi được một hạt cơm nào ở Vạn Bồ lâu, ngươi định ăn gì?”
Mạnh Cảnh Xuân nâng tay cấp tốc xoa bóp mặt mình, quay người nói: “Hạ quan về nhà bếp trong quan xá ăn.”
Thẩm Anh cực kỳ ung dung: “Hôm nay ta thuận đường đi qua nhà bếp, nghe nói Tiểu Lục hình như bị bệnh, xin nghỉ không tới. Mà món người khác nấu thật sự rất khó ăn, vậy ngươi vẫn muốn về ăn sao?”
“Không sao, hạ quan còn đào......"
Thẩm Anh rủa thầm, thật đúng là cái đầu gỗ, liền dứt khoát vươn luôn tay kia ra, xoay hẳn người nàng lại, giữ chặt vai nàng, nói: “Hôm nay đầu bếp trong phủ nấu rất nhiều món ngon, có thể hân hạnh mời ngươi đến hay không?”
Hắn làm ra hành động kiểu này như đang dỗ trẻ con, Mạnh Cảnh Xuân nghe mà sửng sốt, nói bừa: “Vì sao lại nấu món ngon?”
Trên mặt Thẩm Anh hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Hôm nay là sinh nhật ta.”
“Ơ?” Mạnh Cảnh Xuân hô lên khe khẽ, rồi không biết nên nói gì nữa.
Nếu đã là sinh nhật thì còn chạy tới quan xá xem náo nhiệt gì chứ? Không phải là nên tìm vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-quan-kinh-thanh-co-tien-co-thit/1454808/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.