Mạnh Cảnh Xuân cất bước chạy nhanh đến nha môn, nhưng cuối cùng vẫn không kịp họa mão, 30 đồng cứ thế bay cái vèo. Nàng bò ra bàn của mình, hắt xì một phát, đồng liêu ngồi bên cạnh vừa cầm hồ sơ quạt quạt vừa nói mát: “Thời tiết này mà ngươi còn có thể biến mình thành cái dạng này, đúng là hiếm có.”
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện không biết lúc nào mới được ăn cơm, đói gần chết rồi.
Đồng liêu kia nói tiếp: “Nhìn bộ dạng này của ngươi, không bằng cáo bệnh về nhà cho rồi. Dù sao hôm nay cũng không kịp họa mão, ngươi cứ ngồi rịt ở đây thì cũng thật thiệt thòi.”
Mạnh Cảnh Xuân lại hắt hơi một cái.
Một đồng liêu khác nghe tiếng ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi nên về nhà đi, cảm mạo dễ lây lắm.”
Mạnh Cảnh Xuân liền dọn đồ, đầu óc choáng váng đi đến chỗ Thôi thừa đại nhân xin nghỉ bệnh rồi quay về nhà.
Lần bệnh này nàng nằm mất mấy ngày, lại thêm nguyệt sự tới góp vui, bụng đau cực kỳ, bèn dứt khoát xin nghỉ thêm một ngày nữa.
Vì không cần dậy sớm nên nàng ngủ đến trưa trời trưa trật, bỗng nghe bên ngoài có một tiếng vang lớn. Con vẹt trong lồng kêu ầm ĩ, nàng bực bội xoay người ngủ tiếp. Bên ngoài hình như có người đang chuyển đồ, tiếng nói chuyện, tiếng ngựa hí không ngừng vang lên, ồn đến mức Mạnh Cảnh Xuân không thể ngủ nướng được nữa.
Nàng nhịn nửa canh giờ, cuối cùng bò dậy, khoác áo ngoài, mở cửa hỏi một câu: “Chuyện gì mà ầm ĩ kinh thế?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-quan-kinh-thanh-co-tien-co-thit/1454800/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.