Thôi Ngạn cảm thấy chủ ý của Trình Khanh được, nhưng háo tâm háo lực kiếm bạc như vậy thật là quá vất vả, chẳng nhẽ Trình thị Nam Nghi thiếu chút tiền ấy sao? 
Trình Khanh đã bắt được tiểu tam nguyên, Trình thị hẳn là càng đầu tư thêm nhiều tài nguyên hơn ở trên người nàng mới đúng! 
Trình Khanh và Thôi Ngạn nói sinh ý, Chu Hằng đã sớm tự giác lánh đi ra ngoài, Trình Khanh nói chuyện cũng không có cố kỵ: 
"Tiền trong tộc không phải dễ lấy như vậy, tựa như ngươi giúp đỡ Chu Hằng, chẳng lẽ là bạc Thôi gia tiêu không hết, không giúp đỡ cho người khác, cả nhà các ngươi khó chịu sao?" 
Khẳng định không phải! 
Thôi gia giúp đỡ Chu Hằng, khả năng còn giúp đỡ người khác. 
Nhưng giúp đỡ liền muốn hồi báo, Chu Hằng hiện giờ nhận ân huệ của Thôi gia, tương lai khi Thôi gia hướng hắn cầu hồi báo, Chu Hằng khó có thể cự tuyệt. 
Đối với Trình Khanh tới nói cũng là đạo lý như vậy, bạc của Trình thị có thể lấy, nhưng chỉ đến một mức độ nhất định. 
Hôm nay nàng nằm ở trên núi vàng núi bạc của Trình thị tích cóp tùy ý hưởng thụ, tương lai nàng phải gánh toàn bộ Trình thị lên vai bò về xephía trước —— thôi bỏ đi, lòng dạ Trình Khanh không rộng lớn như vậy, bất luận lúc nào nàng cũng không thích chính mình ở vào thế bị động. 
Chỉ ngẫm lại lời Trình Khanh nói, trong lòng Thôi Ngạn đã vô cùng không thoải mái. 
Vậy thật đúng là không thể tiêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/3578843/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.