Chương trước
Chương sau
Mấy năm nay, Trình thị và Hà gia đã đạt thành ăn ý nào đó, tất cả mọi người cùng kiếm tiền trong một ngành nghề, không can thiệp chuyện của nhau.

Uông bố thương gia xúi quẩy, Trình thị, Hà gia và hai nhà khác, yên lặng chia cắt sinh ý của Uông gia, lợi ích phân phối đều đều, nhờ vậy mà thị trường vải của huyện Nam Nghi thậm chí Tuyên Đô phủ mới ổn như vậy. Ai làm tộc trưởng, sinh ý trong tộc liền do người đó xử lý, ích lợi sinh ra cũng do tộc trưởng phân phối điều động, Ngũ lão gia nghi ngờ đại phòng an phận mấy năm, trùng hợp làm Trình Hành cứu cháu gái Hà lão viên ngoại, đại phòng liền muốn mượn việc này để sinh sự!

Như thế nào, là tưởng thông qua Hà gia, bỏ qua trong tộc, nhúng tay đến sinh ý tơ lụa?

Vậy thì đã đánh sai chủ ý.

Hà lão viên ngoại không phải dễ đắn đo như vậy.

Ngũ lão gia đặt chính mình vào lập trường Hà lão viên ngoại, nếu có người dùng danh tiết của nữ nhi Trình Dung tới bắt chẹt hắn, hắn sẽ lựa chọn g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương!

Nếu Hà lão viên ngoại muốn thu thập đại phòng, Ngũ lão gia tuyệt sẽ không quản, nhưng không thể bởi vì một mẩu cứt chuột như đại phòng mà làm hỏng cả một nồi nước, sự cân bằng thế lực ở huyện Nam Nghi không thể bị đánh vỡ, vì thế, Ngũ lão gia tự mình đi đến nhà Hà lão viên ngoại thỉnh tội:

“Trình thị dạy con vô phương, hổ thẹn Hà huynh, ngu đệ sẽ sai người đi trói tên tiểu súc sinh Trình Hành kia đem đến chịu đòn nhận tội với Hà huynh.”

Hà lão viên ngoại cười ha hả: “Trình lão đệ, ngươi tuy là tộc trưởng Trình thị, cũng không cần ôm hết mọi chuyện lên trên người chính mình, Trình Hành tiểu tử kia tính kế lên danh tiết Uyển nương, Trình thị đại phòng không quan tâm, việc này cũng không phải đánh Trình Hành một trận là có thể nhẹ nhàng bóc qua!”

Hà gia đánh Trình Hành một trận có lợi ích gì.

Giải quyết không được căn bản của sự tình, còn làm người ngoài nói Hà gia lấy oán trả ơn.

Ngũ lão gia trầm ngâm, “Việc này tùy Hà huynh làm chủ, là đánh là giết, ngu đệ tuyệt không ngăn trở.”

Hà lão viên ngoại vuốt ve nhẫn ban chỉ bạch ngọc trên tay, “Lại chờ hai ngày, Trình Khanh nói muốn thay Uyển nương trút giận, lão phu muốn nhìn xem Trình Khanh sẽ làm như thế nào. Trình thị các ngươi tuy dưỡng ra con cháu vô lại, nhưng có tiểu lang tri ân báo đáp như Trình Khanh, Trình lão đệ có phúc khí!”

Khanh ca muốn thay tiểu nương tử Hà gia trút giận?

Điều này khiến lòng hiếu kỳ của Ngũ lão gia cũng bị gợi lên.

Hà lão viên ngoại một bên mắng Trình Hành một bên lại khen Trình Khanh, Ngũ lão gia rất là tự đắc.

Khanh ca đương nhiên là tốt, từ lần đầu tiên gặp hài tử kia, Ngũ lão gia đã ấn tượng khắc sâu. Người thông minh nơi nơi đều như vậy, thông minh còn có tình có nghĩa, khó mà ghét được.

“Vậy nghe Hà huynh, lại chờ hai ngày.”

Hà lão viên ngoại không quen nhìn bộ dạng đắc ý của Ngũ lão gia, trong lòng có hỏa, không nhịn được đ.â.m Ngũ lão gia hai câu:



“Người từ nhỏ lớn lên ở Nam Nghi, cố tình phẩm hạnh không tốt, lại vụng về. Một chi thời trẻ bị trong tộc các ngươi từ bỏ lại ra lương tài, người c.h.ế.t không đề cập tới, chỉ nói một mình Trình tiểu lang, so với một đống con cháu Trình thị khác bó lại đều mạnh hơn…… Thật là quái thay!”

Ngũ lão gia: “……”

Nói giống như là Trình thị mắt mù mới có thể nâng đồ ngu, đè ép ngọc sáng.

Ngũ lão gia thật ủy khuất.

Khi Trình Tri Viễn bị bức rời đi Nam Nghi, vẫn là đại phòng cầm quyền, ai biết năm đó Trình đại lão gia đã nghĩ như thế nào, hiện giờ hắn lại phải đội nồi thay Trình đại lão gia, bị Hà lão viên ngoại châm chọc.

Ai!

—— may mà còn có Khanh ca, có thể thế lão nhân hắn tranh đua.

……

Trình Khanh phải giải vây cho Hà Uyển, đương nhiên cần tốn chút thời gian bố trí.

Hai ngày đi qua, nàng bên này còn chưa có động tĩnh, chuyện Hà Uyển rơi xuống nước đã truyền tới Tuyên Đô phủ, thúc thúc thẩm thẩm Hà Uyển vội vàng chạy về Nam Nghi, Hà nhị thúc điểm mười mấy gia phó hung hãn muốn đánh Trình thị đại phòng:

Hà lão viên ngoại vừa mới giữ được nhi tử, Hà Uyển nhị thẩm lại cầm khăn gạt lệ:

“Dù có g.i.ế.c c.h.ế.t tên họ Trình kia, danh tiết của Uyển nương cũng đã bị huỷ hoại, lão thái gia, hiện giờ chúng ta cần phải làm sao đây? Hay gả Uyển nương cho tên Trình Hành kia, vừa che dấu được xấu hổ, vừa thành toàn đoạn ‘ giai thoại ’ anh hùng cứu mỹ nhân này, hoặc là sớm làm tính toán, gả Uyển nương đi xa, thời gian dài, người trong huyện chậm rãi liền sẽ quên việc này, theo con dâu thấy, vẫn là gả Uyển nương cho người khác tốt hơn, làm tính toán của người Trình gia thất bại, cũng không để cho Hà gia bị người đắn đo!”

Hà lão viên ngoại tức giận đến lông mày đều run.

Hai chủ ý này đều là làm Uyển nương chịu ủy khuất, trong lúc vội vàng nào có chọn được người thích hợp để gả Uyển nương đi?

Nhịn xuống hỏa khí hỏi con dâu có người tốt nào để tuyển không, Hà nhị thẩm mím môi:

“Lão thái gia, nhà mẹ đẻ của con có một cháu trai tuổi tác tương đương cùng Uyển nương, thân càng thêm thân, sau khi cưới Uyển nương tự nhiên sẽ không bạc đãi con bé, nếu cha đồng ý, con dâu sẽ bảo cháu trai tới cửa cầu hôn.”

Hà lão viên ngoại chuyển đầu về phía thân nhi tử, Hà nhị thúc ánh mắt trốn tránh.

Hay lắm.

Hai vợ chồng đây là trước đó đã bàn bạc xong đối sách, trở về nhân lúc cháy nhà đi hôi của.



Hà lão viên ngoại nhất thời có chút nản lòng thoái chí.

Con cháu thông gia của Hà gia, Hà lão viên ngoại đã sớm khảo sát qua, nếu có người được chọn thích hợp, hắn cũng sẽ không lựa chọn Trình Khanh. Cháu trai nhà mẹ đẻ nhị con dâu không một ai ra hồn, đều dựa vào sinh ý của Hà gia để sống tạm, đỡ nhiều năm cũng không đỡ đứng dậy nổi, tất cả đều là đám ăn nhậu, chơi gái, cờ b.ạ.c mọi thứ tinh thông, người như vậy đều có thể cưới Uyển nương, vậy hắn còn không bằng đem Uyển nương gả cho Trình Hành, ít nhất Trình thị văn phong cường thịnh, Trình Hành không dám quá lang thang!

Hắn còn chê cười Trình Ngũ lão gia quản con cháu trong tộc không tốt, đảo mắt đã bị nhi tử và con dâu vả mặt.

Đây là quan tâm Uyển nương sao?

Là sợ Uyển nương gả cho người khác, sẽ mang đi một bộ phận gia tài của Hà gia, đánh chủ ý nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

“Sấn lúc lão phu không phát hỏa, phu thê các ngươi chạy nhanh lăn trở về phủ thành, hôn sự của Uyển nương các ngươi không được nhúng tay!”

Hà nhị thúc có chút ngượng ngùng, Hà nhị thẩm còn muốn biện giải, Hà lão viên ngoại đã mắng cho hai vợ chồng m.á.u chó phun đầu.

Tiểu nha đầu có nhĩ lực tốt ngồi xổm bên bồn hoa đếm kiến, nghe được rành mạch lời của nhị thúc, nhị thẩm Hà Uyển, tức giận đến yên lặng rơi lệ: Tiểu thư sinh ở trong Hà phủ cẩm y ngọc thực, ngoại trừ lão thái gia là thiệt tình yêu quý tiểu thư, các thân nhân khác đều tưởng tính kế tiểu thư, chỉ bởi vì tiểu thư có số của hồi môn lớn.

Tiểu thư thật là quá khó khăn!

—— Trình Tam nguyên nha Trình Tam nguyên, ngươi ngàn vạn đừng làm tiểu thư thất vọng.

Trình Khanh bị người ở sau lưng nhắc mãi, bên tai phát ngứa.

Nàng nói muốn giúp Hà Uyển giải vây, liền vẫn luôn bố cục.

Qua hai ngày hỏa hậu không sai biệt lắm, Trình Khanh mới động thủ.

Hà phủ không ai tới tìm Trình Hành gây phiền toái, Trình Hành xuân phong đắc ý, cho rằng chuyện tốt tài sắc kiêm thu đã ổn, tuy bị Du Tam mắng một trận có hơi thu liễm, rốt cuộc vẫn lộ rõ vui mừng trên nét mặt.

Cũng khó trách Trình Hành cao hứng.

Nếu làm tôn nữ tế của Hà lão viên ngoại, toàn bộ đại phòng đều sẽ được lợi, sinh ý của Hà gia lớn, phụ thân của Hà Uyển nguyên là nhi tử Hà lão viên ngoại coi trọng nhất.

Hà lão viên ngoại thương tiếc Hà Uyển cha mẹ song vong, đã phân gia nghiệp, muốn đưa gia tài thuộc về đại nhi tử đều để lại cho Hà Uyển làm của hồi môn.

Ngàn dặm làm quan chỉ vì tài, ai sẽ ngại bạc quá nhiều?

Có tài lực Hà gia tương trợ, tương lai Trình Hành nhập sĩ tuyệt đối sẽ thông thuận hơn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.