Chương trước
Chương sau
Trình Khanh càng thêm kiên định ý nghĩ của chính mình.

Trước hai mươi tuổi, nàng vẫn luôn chờ người trong lòng.

Sau hai mươi tuổi, lại có người muốn gả nữ, nàng sẽ tuyên bố người trong lòng đã gả cho người khác, mà tâm nàng đã chết, không muốn lại thành thân.

Một khi nhân thiết si tình được lập ổn, chậm rãi cũng sẽ không có người quan tâm hôn sự của nàng.

Ở Đại Ngụy, nữ tử không gả chồng sẽ thừa nhận rất nhiều công kích, nam tử không đón dâu, người khác sẽ cảm thấy cổ quái, nhưng chỉ cần cha mẹ nam tử không lấy hiếu đạo ra bức hôn, người khác cũng sẽ không thật sự nhúng tay vào hôn sự của hắn.

Trình Khanh chân trước rời đi Hà phủ, một tiểu nha đầu sau lưng chạy về phía viện Hà Uyển.

“Tiểu thư, lão thái gia mở tiệc quả là mời Trình tiểu lang!”

Một lóng tay của Hà Uyển điểm ở trán tiểu nha đầu, “Cái gì Trình tiểu lang, không quy củ, hiện tại người khác đều kêu hắn là Trình án đầu, Trình Tam nguyên.”

Mấy tỳ nữ hầu hạ Hà Uyển đều cười khanh khách lên, Hà Uyển mạc danh nóng mặt.

Cười cái gì!

Nàng cũng không phải là vì Trình Khanh nói chuyện, là sợ người ngoài biết cười tỳ nữ trong phòng chính mình không quy củ.

Một tỳ nữ nhẹ nhàng đẩy tiểu nha đầu vừa rồi: “Được rồi, lão thái gia mở tiệc mời Trình án đầu, ngươi có nghe được bọn họ nói cái gì hay không?”

Không chỉ bọn tỳ nữ, ngay cả Hà Uyển cũng rất muốn biết tính toán của ông nội.

Từ năm trước, Hà Uyển đã ẩn ẩn suy đoán, ông nội đại khái là muốn hứa gả nàng cho Trình Khanh.

Năm trước vì sao không đề, thứ nhất là Trình Khanh chưa ra hiếu kỳ, thứ hai là án tử của Trình Tri Viễn chưa được quyết, Hà lão viên ngoại tốt bụng nhưng đề cập đến chuyện lớn chung thân của cháu gái bảo bối, cũng khó tránh khỏi có tư tâm, không nghĩ hại Hà Uyển.

Năm nay, hẳn là không có băn khoăn gì.

Oan sâu của Trình đại nhân được rửa!

Trình Khanh cũng đã ra hiếu.

Thánh chỉ triều đình vừa hạ xuống, ông nội liền tự mình mang theo nàng đi đến hẻm Dương Liễu chúc mừng. Một ngày kia, nàng nhận thức Trình phu nhân, kết bạn với ba tỷ tỷ của Trình Khanh.

Từ hẻm Dương Liễu trở về, ông nội còn hỏi nàng tính nết Trình phu nhân như thế nào, ba vị tỷ tỷ Trình gia có dễ ở chung hay không.

Ám chỉ rõ ràng như vậy, Hà Uyển lại không phải đồ ngốc, tự nhiên nghe hiểu.

Về phần Trình Khanh —— không giống hôn phu tương lai trong dự đoán của Hà Uyển, vóc dáng không cao, lớn lên cũng không quá tuấn, nhưng Trình Khanh thông minh tiến tới, nói muốn khoa khảo nhập sĩ, rất nhanh trúng tiểu tam nguyên. Đối ngoại khởi động môn hộ, đối nội lại hiếu thuận mẫu thân, yêu thương tỷ tỷ, tỷ phu tương lai không ổn, cũng không có vì thanh danh mà đẩy tỷ tỷ tiến vào hố lửa, nhanh chóng quyết định lui rớt hôn sự ở lúc ấy đối với Trình gia tới nói là cực tốt.



Cho nên bề ngoài và gia thế đều là hư danh, có đương nhiên tốt nhất, nhưng chỉ dệt hoa trên gấm.

Phẩm hạnh mới là quan trọng nhất.

Hà Uyển từ kháng cự, đến không cho là đúng, đến thử phát hiện ưu điểm của Trình Khanh, lại cho tới bây giờ, khuyết điểm của Trình Khanh chậm rãi trở nên không quan trọng, ưu điểm lại một cái tiếp một cái nhảy ra tới……

Tóm lại, Hà Uyển căn cứ hiểu biết của chính mình đối với ông nội, cảm thấy hôm nay ông nội mở tiệc chiêu đãi Trình Khanh không giống bình thường.

Hà Uyển rất nhiều tâm tư, bọn tỳ nữ bên người hẳn là đoán được vài phần, cho nên mới để tiểu nha đầu đi nghe lén. Lúc này, bản thân Hà Uyển cũng bên tai nóng lên, cố ý dời tầm mắt đi, không cố tình nhìn tiểu nha đầu kia.

Tiểu nha đầu không chịu được thúc giục, ấp úng nửa ngày.

“Lão thái gia và Trình án đầu vẫn luôn nói về tiểu thư, nói tiểu thư nữ hồng tốt, biết quản gia tính sổ, muốn hứa gả tiểu thư cho Trình án đầu……”

Oanh!

Mặt Hà Uyển đỏ bừng.

Ông nội thật sự đề ra!

Mấy tỳ nữ tưởng phất cờ hò reo cho lão thái gia, lão thái gia thật sự đề ra nha, quả nhiên là chuyện lão thái gia có thể làm ra được. Tỳ nữ thanh thanh giọng nói:

“Lão thái gia thật là khiêm tốn, tiểu thư há chỉ biết quản gia tính sổ, ngay cả tứ thư ngũ kinh, tiểu thư cũng học hai năm, ngâm thơ câu đối, tiểu thư nhà ta loại nào cũng biết, không lo nói chuyện được cùng Trình án đầu! Ngươi đừng úp úp mở mở nữa, lão thái gia đã đề ra, Trình án đầu có một ngụm đồng ý không? Hắn cũng đã từng gặp qua tiểu thư……”

Hà Uyển sắc mặt đỏ tươi ướt át, tưởng che lại lỗ tai, lại không nhịn được muốn nghe.

Tiểu nha đầu càng thêm ậm ừ, bị bức quá, không nhịn được oa một tiếng khóc:

“Lão thái gia đã đề ra, nhưng Trình án đầu không đồng ý!”

Trình án đầu cái gì, chính là Trình ngu ngốc!

Tiểu thư nơi nào không được hả?

Giỏi giang lại thiện lương, hàng năm đều phải phát gạo đưa cháo cho người nghèo, tiểu nha đầu nhĩ lực tốt này, cũng bị cha mẹ thân sinh đem bán, là Hà Uyển mua trở về. Hà Uyển nói là mua trở về làm tỳ nữ, lại cho tiểu nha đầu ăn no mặc ấm, chỉ kêu điều dưỡng thân thể hai năm, tiểu nha đầu như thế nào không thiên hướng Hà Uyển?

Trình Khanh cự tuyệt hôn sự, tiểu nha đầu oán giận.

Các tỳ nữ hầu hạ Hà Uyển khác cũng sửng sốt.

Không đồng ý?

Tiểu thư nhà mình nơi nào không xứng với trình tiểu tặc kia!



Chẳng lẽ là Trình Tri Viễn đại nhân được triều đình truy tấn, Trình Khanh lại trúng tiểu tam nguyên, chướng mắt Hà gia?

Hừ!

Tiểu tặc vong ân phụ nghĩa, cũng không nghĩ khi án tử Trình đại nhân chưa quyết, mỗi người đều đối với Trình gia tránh né không kịp, chỉ có lão thái gia nhà mình là đưa than ngày tuyết, tiểu thư cũng liên tiếp vì Trình tiểu tặc nói chuyện ——

Mấy tỳ nữ đều tức giận.

Trình Khanh một chút từ Trình án đầu biến thành trình tiểu tặc, ngay cả Trình tiểu lang cũng không gọi.

Đỏ bừng trên mặt Hà Uyển chưa lui, nhưng lúc này nói không rõ là ngượng ngùng hay là tức giận, xoay đầu lại đây:

“…… Hắn nói ta nơi nào không tốt?!”

Mũi Trình Khanh phát ngứa.

Khi đi ra khỏi Hà gia liên tiếp âm thầm thở dài.

Xuyên qua liền xuyên qua đi, trực tiếp nữ biến nam thì đơn giản, cưới ai mà không được, xem ở tình cảm với Hà lão viên ngoại, nàng nhất định không chút do dự cưới Hà Uyển.

Tiểu cô nương nói chuyện thẳng, rất đáng yêu, đặt ở bên người bớt lo, không cần lo lắng người bên gối tính kế, càng nghĩ càng thích hợp.

Nhưng chính mình cố tình lại không phải nữ biến nam, nữ giả nam trang đi cưới tiểu cô nương về nhà, tức khắc thành kẻ lừa hôn nhân.

Trình Khanh cự tuyệt Hà lão viên, đi ra ngoài Hà phủ, cảm thấy giao tình giữa chính mình và Hà lão viên ngoại hơn phân nửa đã xong đời.

Tư Nghiên không biết Hà lão viên ngoại ở trong bữa tiệc đã nói gì cùng Trình Khanh, Trình Khanh đi tham gia viện thí, Tư Nghiên cũng không đi theo.

Ở bến tàu chuyển hàng hóa là thứ yếu, làm gã sai vặt hàng đầu là hầu hạ tốt cho thiếu gia nhà mình.

Tư Nghiên làm sinh ý, lại có quan hệ cùng Hà gia, mắt thấy Trình Khanh từ Hà phủ ra tới vẻ mặt nghiêm túc, Tư Nghiên cẩn thận nhắc nhở:

“Thiếu gia, người muốn ở bến tàu làm buôn bán không ít, thiếu gia nói mùa xuân đúng là thời điểm kinh doanh vải không giả, tiểu nhân trước kia cũng không có kinh nghiệm, ít nhiều nhờ có Ngũ lão gia và Hà lão viên ngoại âm thầm quan tâm, tiểu nhân mới không có bị người lừa hết sạch tiền vốn……”

Ngũ lão gia liền không nói.

Hà lão viên ngoại là thật sự đối tốt với thiếu gia.

Nam Nghi nhiều nước nhiều núi, ruộng có thể trồng lúa thiếu, bá tánh liền lựa chọn trồng trọt cây dâu tằm, nuôi tằm.

Nam Nghi học tập cường thịnh, từng nhà đều muốn cho nam đinh đọc sách, cầu học lại phải cung cấp bạc, bạc từ đâu tới đây?

Tráng nam dốc sức hầu hạ đồng ruộng, không kiếm được nhiều bằng đôi tay của nữ nhân linh hoạt dệt lụa, nếu nhà mình có mấy khung dệt, cung cấp nam đinh đọc sách không thành vấn đề, tiết kiệm quản gia còn có thể tích cóp được một phần gia nghiệp, mua nhà cũng không nói chơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.