Chương trước
Chương sau
Trình Tri Tự đã ở Nam Nghi khá lâu, vì Chu thị bị bệnh lại ở Nam Nghi thêm nửa tháng, nếu còn không đi nhậm chức, sẽ có người công kích hắn không làm tròn trách nhiệm.

Chính phòng chỉ có hai mẹ con, Chu thị cũng không có gì che lấp, sau khi bệnh nặng một hồi thân thể của bà xấu hơn, rất là sợ lạnh, hiện giờ đã là tháng tư, trong phòng vẫn còn đốt than, trên mặt Trình Tri Tự có mồ hôi mỏng, Chu thị lại cảm thấy nhiệt độ phòng vừa lúc.

“Con đi nhậm chức cứ tận tâm, đừng lo lắng cho trong nhà, nương sẽ không tìm tên tiểu súc sinh kia gây phiền toái, nếu nương chỉ kiếm vui sướng nhất thời, sẽ khiến con và Khuê ca bị liên luỵ…… Nương biết con cũng ở chỗ lão thất phu ngũ phòng bị ủy khuất, nương nhất định sẽ nhịn cục tức này, qua mấy năm lại tính sổ.”

Tiểu súc sinh kia nếu muốn dựa vào khoa khảo xuất đầu thì còn sớm!

Lại qua mấy năm, chức quan của Tri Tự lại thăng lên, trong tộc chẳng lẽ còn không xem rõ tình thế sao?

Chu thị cũng không tin Trình Lục lão gia ở kinh thành có thể trôi chảy mọi chuyện.

Làm quan đều có thăng có trầm, chờ khi Trình Lục lão gia xuống thung lũng, chính là cơ hội cho nhị phòng đi lên cao!

Liễu thị được cáo mệnh tứ phẩm cung nhân lại như thế nào?

Tiểu súc sinh kia một ngày chưa làm quan, cáo mệnh tứ phẩm cung nhân của Liễu thị chính là đồ bỏ, trước mắt gia đình kia chạm tay là bỏng, qua hai năm nữa độ chú ý chậm rãi liền giảm xuống.

Chờ đến lúc đó, muốn thu thập gia đình kia như thế nào cũng được.

Đây đều là Trình Tri Tự phân tích cho Chu thị.

Bệnh của Chu thị có thể tốt lên nhanh như vậy, không rời đi Trình Tri Tự khuyên giải an ủi, Trình Tri Tự còn nói cho Chu thị một bí mật: triều đình tuy đã giải oan cho Trình Tri Viễn, nhưng vụ án này cũng không có hoàn toàn chấm dứt. Trình Khanh không nhập sĩ thì thôi, dựa vào di trạch của Trình Tri Viễn cùng trong tộc phù hộ có thể ở Nam Nghi làm một lão gia nhà giàu. Một khi Trình Khanh nhập sĩ, con đường phía trước càng hiểm ác còn chờ Trình Khanh……

“Đại ca chọc quý nhân ghét.”

Chu thị tưởng cẩn thận dò hỏi, Trình Tri Tự chỉ cấp ra lời này, cái khác đều không chịu nói.

Một câu đơn giản như vậy, như là một cái bảo đảm, nghĩ đến Trình Khanh đối với nguy cơ tương lai hoàn toàn không biết gì cả còn làm mộng đẹp nhập sĩ, bệnh tình của Chu thị chuyển biến tốt đẹp phá lệ mau.

Trình Tri Tự đối với bệnh của Chu thị thực lo lắng, một là hiếu thuận, hai là sợ Chu thị không chịu nổi qua cửa ải này, hắn phải để tang giữ đạo hiếu, con đường làm quan đang ở thời khắc mấu chốt, để tang đối với hắn ảnh hưởng quá bất lợi.

Bên này bệnh tình của Chu thị có chuyển biến tốt đẹp, Trình Tri Tự mới nhích người đi địa phương nhậm chức.



Sợ bệnh tình của Chu thị lặp lại, hắn còn để thê tử Chung thị lưu tại quê quán.

“Không chỉ có chiếu cố thân thể mẫu thân, Khuê ca bên kia cũng cần tốn nhiều tâm tư, ta sợ hài tử kia sẽ bị ngôn luận của người khác ảnh hưởng.”

Chung thị không muốn cùng trượng phu tách ra, nhưng nhi tử và mẹ chồng đều phải chiếu cố, rưng rưng đưa tiễn trượng phu, hướng Trình Tri Tự bảo đảm chính mình sẽ tẫn trách tận tâm, sẽ không để cho nhị phòng xảy ra sai lầm gì.

Thời gian một lâu, bá tánh trong huyện lại có sự tình mới mẻ để chú ý, chậm rãi liền sẽ quên chuyện Chu ma ma.

……

Ba tháng chớp mắt mà qua, Trình Khanh thu thập tâm tình chuẩn bị phủ thí.

Xem tên đoán nghĩa, phủ thí tự nhiên là cử hành ở Tuyên Đô phủ, trình tự báo danh cùng huyện thí không sai biệt lắm. Nhưng Lẫm sinh bảo lãnh muốn nhiều thêm một người…… Lần này không cần Trình Khuê làm người tốt, Lẫm sinh nguyện ý làm bảo đảm cho huyện Án Đầu không khó tìm, Trình Khanh nhẹ nhàng hoàn thành báo danh phủ thí, chỉ chờ thi.

Thôi Ngạn lại trở về quê dự thi, lần này sau khi phủ thí kết thúc hắn ngắn hạn không quay lại Nam Nghi, mà sẽ lưu tại quê quán tham gia viện thí.

“Trình Khanh, chúng ta gặp nhau ở lớp Ất!”

“Được!”

Thôi Ngạn có tin tưởng, Trình Khanh cũng có tin tưởng.

Không khảo trúng tú tài nào không biết xấu hổ nói chính mình là người đọc sách.

Không chỉ có Trình Khanh và Thôi Ngạn muốn chuẩn bị phủ thí, Du Tam vừa mới trở lại thư viện không đến một tháng cũng muốn thu thập hành lý trở lại nguyên quán chuẩn bị viện thí.

Khi gặp lại nhau, cũng không biết trong ba người này ai sẽ lên làm tú tài?

Trình Khanh đã quên lời nói của Tiêu Vân Đình, cũng tạm thời buông xuống tranh cãi cùng nhị phòng, chuyên tâm làm chuẩn bị cho phủ thí.

Khi cách phủ thí còn mấy ngày, Lý thị tới cửa:

“Khanh ca đi Tuyên Đô phủ khảo thí đã xác định được chỗ ở chưa?”



Đây là chuyện lớn, Liễu thị vẫn luôn đặt ở trong lòng.

Hiện giờ trong nhà không túng quẫn, Trình Khanh cầm tiền an ủi của triều đình, mỗi ngày đều đảo quanh ở bến tàu, Liễu thị cũng không biết là đang làm cái gì, mấy ngày hôm trước đưa cho nàng năm mươi lượng bạc nói là gia dụng, còn nói về sau hàng tháng đều sẽ như thế.

Làm mua bán gì mà mỗi tháng đều có thu nhập ổn định?

Liễu thị sợ Trình Khanh tuổi còn nhỏ bị lừa, trong lén lút rất là lo lắng, Trình Khanh nói mỗi tháng năm mươi lượng gia dụng, Liễu thị cũng không dám tiêu hết năm mươi lượng bạc.

Nhưng phủ thí là chuyện lớn, Liễu thị đã sớm thuê khách điếm cho Trình Khanh, tự cảm thấy là đã an bài thỏa đáng, nhưng nàng vừa nói địa phương, Lý thị liền nhíu mày:

“Khách điếm kia cách trường thi khá gần, nhưng bởi vì quá gần, mỗi lần phủ thí, viện thí đều chen đầy học sinh dự thi, náo nhiệt quá mức ảnh hưởng nghỉ ngơi, cũng dễ xảy ra sai lầm!”

Nghe vậy trong lòng Liễu thị liền hốt hoảng.

Lý thị nhấp nhấp môi, “Ngũ phòng ở Tuyên Đô phủ có tòa nhà, cách trường thi chỉ mấy con phố, địa phương an tĩnh, ngày thường đều để không, mỗi khi đến phủ thí, viện thí liền cho con cháu trong tộc đi dự thi mượn làm nơi đặt chân, người khác ở, Khanh ca nhi cũng có thể ở, các ngươi hà tất khách khí như vậy? Khanh ca cũng nên thân cận hơn với con cháu Trình thị khác, lần viện thí này trong tộc cũng không chỉ có một mình hắn muốn đi phủ thành dự thi.”

Tòa nhà của ngũ phòng tự nhiên tốt hơn so với khách điếm.

Liễu thị thật sự không có lý do cự tuyệt, lập tức đáp ứng xuống dưới.

Ngay cả Trình Khanh nghe xong cũng không phản đối, chỉ không khỏi ở trong lòng cảm khái:

Ngũ lão gia có thể ngồi ổn ở vị trí ‘ tộc trưởng ’, không phải toàn dựa vào Trình Lục lão gia làm Thượng Thư ở kinh thành nha, thủ đoạn này, ai sẽ không phục lão nhân gia làm tộc trưởng chứ?

Trước khi vụ án tham ô bạc được phán quyết, tộc nhân Trình thị đối với một nhà Trình Khanh có nhiều xa cách, ngoại trừ ngũ phòng, nhà khác đều không đi lại cùng một nhà Trình Khanh.

Chờ thánh chỉ hạ xuống, tộc nhân mới vứt đi thành kiến và băn khoăn, cùng nhà Trình Khanh lui tới, lễ tang của Trình Tri Viễn thậm chí còn vô cùng náo nhiệt, khách khứa nối liền không dứt…… Nhưng cũng không thể che giấu một chút: Trình Khanh và Trình thị Nam Nghi ràng buộc không đủ sâu!

Vốn chính là hài tử lớn lên ở bên ngoài, lại đã trải qua tương đối lạnh nhạt lúc trước, ngoại trừ ngũ phòng, Trình Khanh đối đãi với các tộc nhân khác đều chỉ trên mặt mũi.

Chờ sau khi thi hương, Trình Khanh sẽ lên kinh đi Quốc Tử Giám đọc sách, thời gian lưu tại huyện Nam Nghi sẽ không quá dài. Ngắn thì hai ba năm, dài thì năm sáu năm, Trình Khanh liền sẽ rời khỏi Nam Nghi, từ nay về sau càng ngày càng xa cách với trong tộc, không thừa dịp lúc này gia tăng tình cảm giữa Trình Khanh và tộc nhân, tương lai càng không tìm thấy cơ hội.

Ngũ lão gia làm nàng cùng con cháu Trình thị thân cận không có bao nhiêu tư tâm, muốn nói có tư tâm cũng vì trong tộc mà không phải vì cá nhân, cho nên Trình Khanh mới cảm thán Ngũ lão gia làm tộc trưởng không chỉ dựa vào Trình Lục lão gia, đổi thành người khác đảm đương, chưa chắc có trí tuệ và cách cục như Ngũ lão gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.