Trình Khanh có chút mất mát ngắn ngủi, nếu không phải tuổi tác sinh lý của nàng quá nhỏ, liền có thể lấy vị trí thất phẩm tri huyện trực tiếp nhập sĩ, thời gian bước vào quan trường sẽ tiết kiệm được nhiều năm.
Mất mát này chỉ chợt lóe qua, nhập sĩ kiểu này đương nhiên không được chính thống bằng khoa khảo.
Mười bốn tuổi cũng khó có thể phục chúng, bá tánh sẽ không tin tưởng nàng, nha dịch nha môn sẽ nghĩ lừa gạt nàng, huyện thừa và chủ quản bạc càng sẽ không để nàng vào mắt, làm quan còn nơi chốn chịu cản tay như vậy thực không thú vị, làm gì đều làm nhiều mà công ít.
Trình thượng thư, chính là Trình Lục lão gia làm quan ở kinh thành.
Lục lão gia cũng muốn cho nàng lấy khoa khảo nhập sĩ, cho nên thỉnh chỉ cho nàng qua thi hương lại đi đến Quốc Tử Giám ở kinh thành đọc sách.
Qua thi hương chính là cử nhân, cách tiến sĩ chỉ một bước, ở nơi nào cầu học cũng không sai biệt lắm.
Ý niệm bay nhanh hiện lên, Du tri phủ thanh thanh giọng nói ra tiếng nhắc nhở:
“Trình Khanh, sao còn không tiếp chỉ? Quan viên bình thường hi sinh vì nhiệm vụ là sẽ chỉ được truy tấn một bậc, Trình đại nhân được truy tấn tứ phẩm tán trị dịch Doãn, có thể nói là hoàng ân mênh m.ô.n.g cuồn cuộn!”
Trình Khanh không rảnh lo nghĩ nhiều, chạy nhanh tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay khâm sai.
Khi nhận thánh chỉ nàng không cẩn thận chạm vào ngón tay đối phương, tháng ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-nu-nhi-khong-lam-nen-viec-lon/3578804/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.