Nội dung huyện thí đều là cơ sở nhất, nội dung đều có cách thức cố định, còn không thể phạm miếu húy, ngự danh và thánh húy.
Trình Khanh cảm thấy có thể vượt qua được huyện thí.
Miếu húy là tên của hoàng đế quá cố, ngự danh là tên của đương kim thiên tử, thánh húy là tên của Khổng thánh nhân…… Khi đáp đề phải kiêng kị viết đến những chữ đó, khi tránh không khỏi liền phải thiếu một bút hoặc dùng chữ khác thay thế.
Các yêu cầu này Trình Khanh cũng đã thuộc làu, có thể nói nàng đã hoàn toàn làm tốt chuẩn bị tham gia huyện thí.
Nàng chính mình tin tưởng tràn đầy, cũng sợ lật thuyền trong mương, trước khi thông qua huyện thí không dám qua loa coi thường, trở về hẻm Dương Liễu liền một lòng học tập.
Liễu thị và các tỷ tỷ đều không có quấy rầy nàng, hiện tại ai cũng không đề cập tới triều đình sẽ phán quyết Trình Tri Viễn như thế nào, bản thân Trình Khanh cũng không thèm nghĩ.
Người một nhà ngăn cách tin tức cùng ngoại giới, không biết Trình Tri Tự nhị phòng trở về Nam Nghi, thậm chí ở ngày hôm sau bái phỏng Trình Ngũ lão gia. Sau khi hai thúc cháu hàn huyên một trận, Trình Tri Tự liền đi thẳng vào chủ đề:
“Ngũ thúc, ngài và lục thúc đến tột cùng là nghĩ như thế nào? Đại ca hiện giờ thân ở trung tâm gió xoáy, y tiểu chất xem, huynh ấy thoát tội là vô vọng, ngài vì sao phải âm thầm tương trợ Trình Khanh, cho hy vọng, cuối cùng cũng làm Trình Khanh thất vọng…… Ai!”
Trình Tri Tự tuy rằng mới trở về huyện Nam Nghi một ngày, bị động nghe nói hơn nữa chủ động hỏi thăm, sự tình sau khi Trình Khanh đỡ linh bài về quê, hắn trên cơ bản đã biết toàn bộ.
Dân chúng Nam Nghi mới có thể tin là Du tri phủ vì mấy học sinh thỉnh nguyện mới thả Trình Khanh ra tham gia huyện thí, Trình Tri Tự tốt xấu gì cũng là người làm quan nhiều năm, cũng biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy, chỉ có thể là Trình thị Nam Nghi ở sau lưng vận lực ——
Nói cách khác, là Trình Ngũ lão gia giúp Trình Khanh.
Trình Tri Tự liền không rõ vì sao.
Vì một Trình Tri Viễn chín phần sẽ bị hạch tội, vận dụng tài nguyên trong tộc, cũng cực đại lãng phí.
Trình Ngũ lão gia nhíu mày, “Trong tộc không ra lực gì, là Khanh ca chính mình kết thiện duyên.”
Có nhân mới có quả.
Giống như Hà lão viên ngoại, thích làm việc thiện, ở huyện Nam Nghi cũng có thể diện, rõ ràng cũng chưa gặp qua mấy lần, lại thưởng thức Trình Khanh.
Giống như Thôi Ngạn kia, là con trai của thương hộ nơi khác, lẽ ra cũng là người hiểu được xu lợi tị hại, lại chịu vì Trình Khanh xuất đầu.
Còn có Lý tri huyện, quan phụ mẫu một huyện, nếu không phải ở trong hội Văn trung thu Trình Khanh để lại cho hắn ấn tượng không tồi, hắn cũng sẽ không đồng ý ra mặt giúp Trình Khanh…… Chuyện nhà mình nhà mình rõ ràng, trong tộc nhiều con cháu như vậy, Ngũ lão gia nào có tinh lực nhất nhất coi chừng, Trình Khanh là dựa vào bản lĩnh của chính mình trổ hết tài năng, ngày đỡ linh bài về quê hương đã để lại ấn tượng sâu đậm cho Ngũ lão gia, sau lại đi bước một gia tăng củng cố, làm Ngũ lão gia bắt đầu coi trọng Trình Khanh!
Đáng tiếc lời này Trình Tri Tự không chịu tin, hai người không nói đến cùng nhau, có thể nói là tan rã trong không vui.
Trình Tri Tự cho rằng trong tộc lãng phí tài nguyên không cần thiết, Ngũ lão gia cũng đối với Trình Tri Tự có nghi hoặc, Trình Tri Tự năm trước bỗng nhiên liền thăng hai cấp, còn đến địa phương cực kỳ giàu có và đông đúc nhậm chức, trong tộc một chút tin tức cũng chưa được đến, chuyện lên chức này là như thế nào, trong lòng Ngũ lão gia không quá kiên định.
Bắt đầu từ năm trước, rất nhiều sự tình đã phát sinh biến hóa, Mạnh Hoài Cẩn và Trình Tri Tự đều khiến Ngũ lão gia có cảm giác mất đi khống chế.
Trình Tri Tự trở lại Nam Nghi một chút cũng không nhàn rỗi, đi thăm thân hữu, an bài hành trình của chính mình kín mít, hắn thăng thành tri phủ tứ phẩm, cũng coi như quan viên trung cao cấp, thân phận này thực không tồi, nhất thời nhị phòng khách đông như mây.
Nhị phòng náo nhiệt cùng Trình Khanh không quan hệ, nàng đối với sự tình bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt liền đến mùng tám tháng hai, trận đầu huyện thí.
Giờ Dần một khắc, Trình Khanh cũng đã rời giường.
Nàng cũng không nghĩ 3 giờ sáng rời giường, nhưng huyện thí chính là quy định như vậy, các thí sinh sáng sớm liền phải từ tri huyện nhất nhất điểm danh vào bàn!
Áo bông đã được Liễu thị hong trước cho ấm áp, mặc ở trên người làm Trình Khanh thoải mái đến muốn rền hừ hừ.
Dụng cụ đã chuẩn bị tốt từ trước, trước khi xuất phát Liễu thị lại kiểm tra lại, sợ rơi rớt cái gì. Miệng nàng cũng liên tục dặn dò.
Liễu thị nói một câu Trình Khanh liền ứng một tiếng.
Trình Khanh hơn nửa năm nay ăn đồ có dinh dưỡng lại chú ý rèn luyện, thân thể đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng dù đã bổ thượng thiếu hụt của thân thể, bản chất đây cũng là thân thể của một tiểu cô nương, thể chất không mạnh bằng nam hài tử cùng tuổi.
Trình Khanh một chút cũng không dám qua loa, điều kiện trong lều khảo thí thực ác liệt, huyện thí đã là nhẹ nhàng nhất, tuy chỉ khảo năm tràng, mỗi một lần đều sẽ không qua đêm ở trong lều khảo thí, đều là trong ngày đó liền nộp bài thi.
Tới phủ thí liền phải qua đêm ở trường thi, sau khi khảo xong, thí sinh bệnh nặng một hồi chỗ nào cũng có!
Khi Trình Khanh được nha dịch đưa ra cửa, Liễu thị đứng ở trong viện trộm gạt lệ.
Ba nữ nhi đều an ủi nàng.
“Tiểu lang thông tuệ lại cần cù, chỉ là huyện thí, tiểu lang khẳng định có thể qua được!”
“Phụ thân năm đó chưa cập quan đã trúng cử, khả năng đọc sách này, tiểu lang là giống phụ thân.”
Nhóm nữ nhi tri kỷ, Liễu thị vui mừng.
Nhưng ba nữ nhi khuyên nàng cũng không đúng trọng điểm, tâm tình Liễu thị có bao nhiêu phức tạp không ai biết, nhà khác là đưa nhi tử đi thi, nàng lại là đưa nữ nhi đi thi, đủ loại lo lắng không thể nói với người ngoài!
Thi được hay không không phải quan trọng nhất, mà Trình Khanh đừng ở lúc kiểm tra trước khi vào thi lại xảy ra sự cố.
……
Hai gã nha dịch đưa Trình Khanh đến trường thi.
Năm nay thí sinh huyện Nam Nghi có hai ba trăm người, cũng không phải tất cả đều là học sinh thư viện Nam Nghi.
Trình Khanh thấy được vài đồng môn lớp Đinh chín, đang muốn đi qua, đồng môn cũng thấy nàng, dùng sức vẫy tay:
“Trình Khanh, nơi này!”
Ai nha, đây là Trình Khanh.
Thí sinh thư viện nhận thức nàng, còn có thí sinh không học ở thư viện, tên tuổi của ‘ Trình Khanh ’ mấy ngày này rất vang dội, nàng có thể thi đậu hay không, Trình Tri Viễn cuối cùng có thể bị định tội hay không, sòng bạc trong huyện còn trộm mở ra đánh cuộc.
Hôm nay vừa thấy, trông cũng chỉ như thế.
Dung mạo bình thường, vóc dáng lùn lùn.
Có người nhỏ giọng nói thầm, không biết Trình Khanh gấp như vậy làm cái gì.
Nhất định phải năm nay tham gia huyện thí sao?
Trình Khanh đâu thèm quan tâm người khác nghĩ như thế nào, nàng đứng ở cùng đồng môn, hai nha dịch giống như thần hộ pháp đứng bên cạnh, làm tất cả mọi người nói chuyện đều có kiêng kị, Trình Khanh áy náy cười, cũng không lôi kéo đồng môn giao lưu.
Nhiều lời nhiều sai, sự tình cho người khác thêm phiền toái nàng thực tự giác bớt làm.
Thành thành thật thật khảo xong huyện thí là nguyện vọng duy nhất của nàng.
Huyện thí không điều tra ra nàng là nữ, khảo thí sau này ai sẽ nghĩ đến vấn đề này?
Nhưng nàng cần vượt qua kiểm tra huyện thí đã…… Trình Khanh cúi đầu nhìn nhìn bộ n.g.ự.c bằng phẳng của mình, phát dục chậm chạp đối với nàng là có lợi, càng về sau, đặc thù phụ nữ của nàng sẽ càng ngày càng rõ ràng, càng nhanh trúng tiến sĩ đối với nàng tới nói là càng an toàn, không cần phải trải qua soát người, nguy hiểm đại đại giảm bớt.
Giờ Mẹo vừa đến, trường thi có người ra tới gõ la:
“Thí sinh vào bàn! Người không liên quan giải tán, thí sinh theo thứ tự tiếp thu kiểm tra vào bàn!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]