Vóc dáng lùn, lớn lên không tuấn…… Nếu muốn chọn khuyết điểm của một người luôn là thực dễ dàng.
Nhưng Trình Khanh nhanh trí, hơn nữa hành sự đại khí, buổi tối hội Văn trung thu kia, Hà Uyển đã nhớ kỹ Trình Khanh.
Muốn nói nàng bởi vì chút nhanh trí này của Trình Khanh liền thích đối phương là không có khả năng, nhưng cũng không chán ghét.
Không nói đến nàng muốn gả cho đối phương hay không, tiểu lang Trình Khanh kia cũng đáng có được cơ hội bày ra tài hoa.
Tựa như ông nội nàng nói, thật sự thực đáng tiếc, đã thi đậu thư viện Nam Nghi!
“Ông nội, triều đình thật sự vấn tội một nhà Trình Khanh sao?”
Hà lão viên ngoại lắc đầu, “Khó mà nói, xem tình thế hiện tại này kết quả sẽ không quá tốt, dù cho triều đình không truy cứu Trình Khanh và người nhà hắn, nhưng tiền đồ của hắn khẳng định là đã bị huỷ hoại, con của phạm quan không được tham gia khoa khảo.”
Hà Uyển nhất thời không nói gì.
Nghe nói Trình Khanh ở thư viện Nam Nghi cực kỳ khắc khổ, mỗi lần thi cử đều có tiến bộ, Trình Khanh tiến tới như vậy, nếu ngay cả tư cách tham gia khoa khảo cũng không có, sẽ khổ sở bao nhiêu?
Hà Uyển lẩm bẩm nói: “Nếu triều đình cuối cùng phán định Trình đại nhân vô tội thì sao?”
“Uyển nương, khả năng này quá nhỏ ——”
Hà lão viên ngoại không nghĩ đả kích cháu gái, nhưng sự thật chính là như thế.
Hà Uyển lại không chịu bỏ qua, “Ai biết triều đình khi nào sẽ phán quyết, án tử năm trước kéo tới năm nay còn chưa có kết quả, công văn phán quyết một ngày không xuống dưới, liền phải giam giữ Trình Khanh một ngày, đây là đạo lý gì? Nhốt hắn 5 năm, mười năm, biến hắn từ thiếu niên tinh thần phấn chấn bồng bột thành thanh niên tử khí trầm trầm lại thả ra, tiền đồ của hắn đều bị huỷ hoại!”
Tiền đồ?
Tiền đồ đều là thiên tử cho, mọi tiến sĩ đều được gọi là ‘ môn sinh thiên tử ’, là Trình Tri Viễn ruồng bỏ tín nhiệm của thiên tử trước, mới liên lụy tư cách khoa khảo của Trình Khanh.
Hà lão viên ngoại không muốn cãi cọ cùng cháu gái, khuê trung tiểu nương tử luôn là thực thiên chân, đúng lúc lúc này hạ nhân tới báo, nói ngoài cửa có một vị tiểu lang quân họ Thôi cầu kiến Hà lão viên ngoại.
“Họ Thôi?”
Hà lão viên ngoại nghi hoặc, hắn cũng không nhận thức cái gì họ Thôi.
“…… Hắn nói chính mình là học sinh thư viện Nam Nghi, là đồng môn của Trình Khanh.”
Ánh mắt Hà Uyển tỏa sáng: “Hắn nhất định là vì Trình Khanh mà đến!”
“Một học sinh có biện pháp gì.”
Hà lão viên ngoại ngoài miệng nói như vậy, lại không chút do dự đồng ý gặp Thôi Ngạn.
Hà lão viên ngoại là đối tượng thứ nhất Thôi Ngạn bái phỏng.
Lão gia tử thích làm việc thiện, thanh danh trượng nghĩa toàn bộ huyện Nam Nghi đều biết, huống chi từ sau khi một nhà Trình Khanh đỡ linh bài về quê hương, Hà lão viên ngoại cũng biểu lộ ra thưởng thức và yêu thích với Trình Khanh.
Thôi Ngạn chính là biết Hà gia cũng đưa đồ tới hẻm Dương Liễu, mới tìm đến cửa.
Nghe xong ‘ kế hoạch ’ của Thôi Ngạn, Hà lão viên ngoại nhíu mày:
“Có thể được không?”
“Có thể hay không chúng ta đều phải thử xem, không thử sao biết được, nhưng không biết Hà lão có nguyện ý hỗ trợ hay không ——”
Hà lão viên ngoại còn chưa nói gì, Hà Uyển tránh ở sau bình phong nghe lén đã khó dằn nổi đè nặng âm thanh ho khan, lấy việc này tới nhắc nhở Hà lão viên ngoại.
Thôi Ngạn chỉ coi như không nghe thấy động tĩnh, hắn đang chờ Hà lão viên ngoại.
Hà lão viên ngoại không làm hắn thất vọng, cuối cùng chậm rãi gật đầu:
“Vậy thử xem đi, lão phu dù sao cũng không tổn thất gì.”
Khi Thôi Ngạn rời khỏi Hà phủ bước chân nhẹ nhàng. Loại sự tình này tựa như làm buôn bán, lực lượng một nhà quá nhỏ, cho nên muốn ôm đoàn thanh thế lớn mạnh.
Một nhà lại một nhà, càng nói tới cuối cùng, lợi thế của hắn càng nhiều, khả năng thắng cũng càng lớn!
Hà lão viên ngoại là mục tiêu thứ nhất.
Trình Ngũ lão gia là mục tiêu thứ hai.
Tiểu tử Trình Khanh kia vóc dáng lùn, lớn lên dung mạo bình thường, ánh mắt xem người lại không tồi.
Trình Khanh từng nói Hà lão viên ngoại là một trưởng giả nhiệt tâm, Hà lão viên ngoại liền không có làm Thôi Ngạn thất vọng.
Trình Khanh còn nói phu thê Trình Ngũ lão gia thiệt tình thương tiếc hắn.
“Trình Khanh a Trình Khanh, ngươi nhất định phải nói đúng.”
Thôi Ngạn cũng có nhàn nhạt kiêu ngạo, đồng môn đều khuyên hắn xu lợi tị hại, hắn một đầu chui vào xoáy nước này liều mạng vớt Trình Khanh lên bờ vì chính là cái gì…… Còn không phải là bởi vì Trình Khanh nói, những người khác đều là đến sau, ai cũng không thân cận được như quan hệ giữa hai người bọn họ!
Cho nên ánh mắt xem người của tiểu tử Trình Khanh này đúng là rất tốt, sớm biết rằng Thôi Ngạn hắn trọng tình trọng nghĩa.
Thôi Ngạn dán vô số vàng cho trên mặt chính mình, tin tưởng tràn đầy nhằm về phía ngũ phòng.
Quá trình hắn cầu kiến Trình Ngũ lão gia khá thuận lợi, Ngũ lão gia đánh giá trên dưới hắn: “Ngươi không sợ chậm trễ chính mình huyện thí sao, vì Trình Khanh bôn tẩu như vậy, giá trị sao? Trình Khanh bỏ lỡ huyện thí năm nay, sang năm cũng có thể tham gia. Tuy chậm một năm, nhưng so với án tử của phụ thân hắn không tính là gì.”
Thôi Ngạn kích động.
Chậm một năm khác biệt rất lớn có được không!
Năm nay Trình Khanh đã mười bốn tuổi, mà đại tỷ Trình Khanh mười tám, Nhị tỷ, tam tỷ cũng 16 tuổi, Trình Khanh thức đêm đốt đèn khổ đọc, chính là muốn có công danh, để khi làm mai cho ba tỷ tỷ càng có tự tin.
Cho nên Trình Khanh năm nay khảo trúng tú tài cùng sang năm khảo trúng tú tài hiệu quả là hoàn toàn không giống nhau.
Huống chi, nếu Trình Khanh có thể tham gia huyện thí năm nay, trạng thái giam lỏng kia không sai biệt lắm cũng tan rã, lấy huyện thí tới thử thái độ của Du tri phủ, giống như cũng có thể làm được?
Thôi Ngạn muốn thuyết phục Trình Ngũ lão gia cũng không rảnh lo giấu dốt.
Trình Ngũ lão gia có vài phần ngoài ý muốn, lá gan Thôi Ngạn thật không nhỏ!
Quay đầu tưởng tượng, nếu lá gan không lớn, làm sao có thể cùng Trình Khanh làm bằng hữu?
Một cái Trình Khanh, một cái Thôi Ngạn, còn có một cái Mạnh Hoài Cẩn đã vào kinh thành đi thi, ba người này lại có thể tiến đến cùng nhau, quả thật là đồng loại tương hút ——
“Ngươi có cái tâm này là được, Khanh ca không có kết giao sai bằng hữu. Nhưng dư lại liền do lão phu tới làm đi, ngươi thấp cổ bé họng, có thể nói động Hà lão viên ngoại cùng lão phu, lại khó có thể nói động người khác.”
Trình Ngũ lão gia đồng ý!
Đầu óc Thôi Ngạn quay nhanh, Ngũ lão gia không chỉ có đồng ý, còn sợ hắn phân lượng không đủ, tính toán tự mình tới làm chuyện này sao?
Ánh mắt xem người của tiểu tử Trình Khanh kia quả nhiên đủ chuẩn.
Bạc Thôi gia dù có xếp cao thành ngọn núi, cũng không bằng Trình Ngũ lão gia có nắm chắc.
Trình Ngũ lão gia ngay từ đầu cũng không tán thành kéo Trình Khanh ra tới tham gia huyện thí năm nay, sau khi bị hắn thuyết phục, lại thực thong dong quyết định do chính mình ra mặt dắt đầu.
Hắn kích động không thôi, cảm thấy ‘ nghĩ cách cứu viện ’ Trình Khanh mưu hoa là đại sự khó lường, ở trong mắt Trình Ngũ lão gia, tựa như con nít chơi đồ hàng.
Hắn là đang thế Trình Khanh bôn tẩu, nhưng từ sự tình một nhà Trình Khanh trải qua, Thôi Ngạn lại hiểu rõ một ít.
Có chút việc hắn từ trước cũng lờ mờ biết, lại như cách sương mù xem hoa xem đến không đủ rõ ràng. Trình Khanh gặp nạn, Du tri phủ kia buông lỏng thái độ căng thẳng, Thôi Ngạn xem ở trong mắt, tầng giấy cửa sổ kia liền như vậy bị đ.â.m thủng.
Việc này đối với Thôi Ngạn có ảnh hưởng gì, hắn hiện giờ chính mình đều còn không rõ.
Sự tình tuy giao cho Trình Ngũ lão gia ra mặt, Thôi Ngạn cũng có chính mình phải làm, hắn suốt đêm chạy về thư viện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]