Chương trước
Chương sau
Nàng là thật sự không nghĩ ra.

Ký ức khác đều thực rõ ràng, chỉ có một đoạn này là mơ hồ, là không thể đụng chạm.

Lưu Tự Chính rất là thất vọng, thấy Trình Khanh như vậy cũng vô pháp hỏi tiếp, tống cổ nàng đi xuống nghỉ ngơi. Kế tiếp lại đổi thành là Liễu thị và ba tỷ tỷ Trình Khanh thay phiên bị dò hỏi, các nàng đều không cần diễn kịch, biết được sự tình trước khi Trình Tri Viễn c.h.ế.t đã trúng độc, các nàng đều kinh ngạc và phẫn nộ.

Làm bốn người Liễu thị khôi phục cảm xúc cũng tương đối khó khăn.

Lưu Tự Chính nói nếu các nàng không nhớ nổi manh mối hữu dụng, tuy là triều đình có thể cải chính thanh danh cho Trình Tri Viễn, cũng vô pháp xác định hắn bị ai g.i.ế.c chết.

Ở dưới không khí cao áp này, Liễu thị nhưng thật ra nhớ lại một sự kiện.

Đó là nửa tháng trước khi Trình Tri Viễn chết, hắn từ phủ thành trở về, gọi hai sư gia vào trong thư phòng trao đổi, nói chuyện gì Liễu thị không biết, nhưng Trình Tri Viễn đã phát hỏa rất lớn, ngay cả chung trà cũng quăng ngã.

Lưu Tự Chính như suy tư gì.

Trình Tri Viễn gáng tội thay, là bởi vì trước đó Trương khâm sai bắt lấy một đám quan viên phủ Hà Đài, có người chỉ chứng Trình Tri Viễn.

Chờ Trương khâm sai dẫn người đến huyện Giang Ninh, Trình Tri Viễn cũng đã ‘ sợ tội tự sát ’.

Trương khâm sai không tìm được sổ sách, lại tra vấn huyện thừa và chủ quản bạc huyện Giang Ninh, hai người này đều là hạ quan hiệp trợ tri huyện quản lý địa phương, sau này bọn họ đều cung khai ra hành vi phạm tội.

Hai sư gia của Trình Tri Viễn cũng cung khai, bọn họ vâng theo phân phó của Trình Tri Viễn, đã làm giả sổ sách lừa bịp triều đình.

Trình Tri Viễn chính là một cái đầu mối then chốt, thượng quan phủ thành chỉ chứng hắn, huyện thừa và chủ quản bạc huyện Giang Ninh cung khai ra hắn, ngay cả hai sư gia Trình Tri Viễn chính mình chi bạc mời cũng…… vậy bạc ở đâu, Trình Tri Viễn hai bàn tay trắng không có của cải, hắn tham bạc đi nơi nào?

Các loại chứng cứ hội tụ ở bên nhau, làm Trương khâm sai có suy đoán đáng sợ, Trình Tri Viễn chỉ là con rối, vụ án phủ Hà Đài nhiều quan viên đi theo uống chút canh thịt, ít nhất hai mươi vạn lượng bạc hướng đi không rõ, lại kêu tập thể quan viên phủ Hà Đài gánh tội thay!

Đương nhiên, bản thân bọn họ cũng không vô tội, tham là thật sự tham, nhưng không tham nhiều như vậy.

Đủ loại chứng cứ, cuối cùng phát triển chỉ ra kẻ độc thủ phía sau màn chính là phủ Nghiệp Vương, Trương khâm sai chính mình không thể định đoạt, sau đó mới mang theo chứng cứ hồi kinh.

Manh mối Liễu thị cung cấp, không chỉ không thể chứng thực cái gì, ngược lại càng làm Lưu Tự Chính nghi hoặc.

Trên dưới đồng lòng đem tội danh đẩy lên trên người một người chết, đây không phải ức h.i.ế.p người c.h.ế.t không thể nói chuyện sao?

Nếu Trình Tri Viễn là làm việc thay phủ Nghiệp Vương, xong việc bị phủ Nghiệp Vương diệt khẩu…… Chứng cứ lại khá đầy đủ, nhưng phủ Nghiệp Vương và Trình Tri Viễn hoàn toàn không có giao thoa, Vương phủ sao có thể lưu ý đến một tiểu quan ở địa phương?

Mấy ngày kế tiếp, một nhà Trình Khanh đã bị tách ra giam lỏng, người một nhà không được gặp mặt, Trình Khanh cũng khó tránh khỏi nôn nóng.



Liễu thị và ba tỷ tỷ có thể chịu được không?

Lưu Tự Chính lặp lại thẩm vấn người một nhà, thẳng đến khi rốt cuộc không ép ra được bất luận tin tức hữu dụng gì, mới cho năm người nhà Trình Khanh một lần nữa gặp mặt.

Ngày này, là 30 tết, đêm giao thừa.

Bốn người Liễu thị đều tiều tụy bất kham, so sánh ra mới biết được cái gọi là ‘ giam lỏng ’ của Du tri phủ là cỡ nào khoan dung.

“Không có việc gì, chúng ta đều không có việc gì.”

Trình Khanh là người có tinh thần tốt nhất.

Liễu thị lại không lạc quan như vậy.

“Tiểu lang, triều đình thật sự sẽ trả lại trong sạch cho phụ thân con sao?”

Lưu Tự Chính hỏi tới hỏi lui đều là việc hằng ngày, hận không thể bảo Liễu thị giao đãi rõ ràng chi tiết sinh hoạt của Trình Tri Viễn lúc sinh thời, ngày nào mặc quần áo gì, ngày nào ăn cái gì, có ra ngoài hay không, có người tới cửa bái phòng hay không. Những việc này, có thể giúp trượng phu thoát tội và giải oan?

Liễu thị nghi hoặc thật sâu.

Trình Khanh an ủi nàng, “Chúng ta phải tin tưởng triều đình, tin tưởng bệ hạ.”

Không chỉ có Liễu thị, ba tỷ tỷ ở trong mấy ngày cũng gầy không ít, một nhà năm người sau khi trở về Nam Nghi đón Tết Âm Lịch thứ nhất đến thập phần qua loa chắp vá.

Sau trừ tịch, Lưu Tự Chính rốt cuộc không xuất hiện qua.

Nhưng nha dịch vẫn canh giữ bên ngoài, có nghĩa điều tra đối với một nhà Trình Khanh vẫn chưa kết thúc.

Trình Khanh có loại hoài nghi một nhà chính mình phải bị giam đến thiên hoang địa lão.

Nàng không biết nơi nào xảy ra sai lầm, chính mình còn có thể tham gia huyện thí trong tháng hai hay không, vị thế tử bệnh kiều kia có phải đơn phương bội ước hay không, đá rớt nàng để phủ Nghiệp Vương chính mình lên bờ?

Cảm giác vô pháp nắm giữ vận mệnh của chính mình, dựa vào người khác thật là quá khó chịu!

Trình Khanh cắn răng, cưỡng bách chính mình cứ đọc sách theo lẽ thường.

Khoa khảo, chỉ có khoa khảo mới là đường ra duy nhất của nàng!



“Trình Khanh, ngươi cái gì cũng không làm được, tĩnh hạ tâm tới đọc sách đi.”

Trình Khanh không ngừng tẩy não cho chính mình, nói nhiều, thế nhưng cũng chậm rãi tĩnh tâm.

Liễu thị trộm khóc vài lần, ở trước mặt bọn nhỏ còn muốn giả vờ kiên cường, mỗi ngày biến đổi đa dạng lo liệu cơm canh cho người một nhà.

Tháng giêng vẫn trông giữ các nàng thực nghiêm, ai cũng không đưa được đồ tiến vào, thiếu cái gì chỉ có thể nhờ nha dịch đi mua.

Diêm Vương dễ thấy tiểu quỷ khó chơi, thời gian lâu rồi, nha dịch trông coi cũng phiền chán công việc buồn tẻ không vớt được gì này, thái độ đối với một nhà Trình Khanh không tốt, khi nhờ bọn họ chọn mua đồ, không chỉ từ giữa cắt xén, mà đồ mua về đều rất kém cỏi.

Thôi Ngạn đảo quanh ở bên ngoài hẻm Dương Liễu, thấy thái độ nha dịch khinh mạn, tức giận đến cắn răng.

Hắn lấy tiền chuẩn bị đưa nha dịch, năm trước nha dịch không chịu thu, năm sau lại dám thu bạc, đáng giận ở chỗ, nha dịch lấy tiền không làm việc, bạc đã thu, cũng không thấy đối tốt hơn với một nhà Trình Khanh.

Dường như bọn họ đã chắc chắn một nhà Trình Khanh vô vọng xoay người, tùy tiện lừa gạt, ức h.i.ế.p cũng không quan hệ.

“Trình thị Nam Nghi thế nhưng cũng mặc kệ?”

Hôm nay, huyện nha đã dán thông báo kỳ thi, thí sinh muốn tham gia huyện thí có thể cung cấp thân cung, cùng công văn cam kết nộp lên lễ phòng huyện nha, làm xong trình tự tất yếu, xác nhận tư cách tham gia khoa khảo, tháng hai mới có thể tham gia huyện thí.

Trình Khanh không thể rời khỏi hẻm Dương Liễu, ngay cả báo danh cũng vô pháp!

Nếu án tham ô bạc cứu tế triều đình kéo dài 4-5 năm cũng chưa kết luận, một nhà Trình Khanh cũng sẽ bị giam lỏng cách ly 4-5 năm sao?

Thôi Ngạn đều có thể tưởng tượng, nếu Trình Khanh bị giam lỏng 4-5 năm sau cả người sẽ ảm đạm suy sút cỡ nào.

Không được, hắn cần ngẫm biện pháp.

Theo hắn biết, đặc sứ Đại Lý Tự đã rời khỏi Nam Nghi, nha dịch trông coi nghĩa trang đều đã rút lui, Trình Khanh hẳn cũng có hy vọng rời khỏi hẻm Dương Liễu mới đúng.

Việc này còn muốn xem Du tri phủ có chịu châm chước hay không.

Thôi Ngạn bỗng nhiên nghĩ tới một biện pháp.

“…… Trình Khanh a Trình Khanh, ngươi lại kiên trì thêm một chút, Thôi ca của ngươi vớt ngươi ra ngoài, chính ngươi cũng phải tranh đua nha!”

Tính tính thời gian, một nhà Trình Khanh đã bị giam lỏng hơn một tháng, từ khoan dung đến nghiêm khắc, người Đại Lý Tự tới lại đi, một nhà Trình Khanh còn chưa có được thả ra.

Việc này thuyết minh cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.