Thôi Ngạn ở trên phố vơ vét một vòng, không chỉ có mua thuốc mỡ nứt da, còn có một ít Ngưu Hoàng, giải độc hoàn, dược phòng ngừa linh tinh, lại mua mấy chiếc áo bông thật dày, nếu không phải nha dịch ngăn cản, hắn còn muốn mua cả mấy trăm cân than tốt nhất đưa đến Trình gia.
Khi hắn mua mấy thứ này đều không có tự mình sờ chạm qua, cửa hàng là nha dịch chọn, cũng phải đợi sau khi nha dịch kiểm tra xong thấy không thành vấn đề mới được.
Nhưng tên mập mạp này là thật mẹ nó phiền!
Còn mua than, sao không nói thuận tiện mua hai tiểu nha hoàn đi hầu hạ đi…… một nhà Trình Khanh là gia quyến của phạm quan, là bị giam lỏng, không phải ở hẻm Dương Liễu hưởng phúc được không hả?
Chờ Trình Khanh thấy Thôi Ngạn, liền nghe tên mập mạp này oán giận:
“Ngay cả than cũng không cho đưa, đây là muốn làm các ngươi sống sờ sờ bị đông lạnh hư nha!”
Hai người gặp mặt, bên người còn có mấy nha dịch đeo đao, lời không nên nói một câu cũng không cho nói.
Trên thực tế, Trình Khanh cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Thương nhân trục lợi, hiểu nhất là xu lợi tị hại.
Thôi Ngạn lúc này lại có thể còn dám đến trước mặt nàng……người bằng hữu này, không phải đơn giản chỉ là bạn nhậu.
“Ê, sao ngươi không nói lời nào, có phải có người ức h.i.ế.p ngươi hay không?”
Du tri phủ khẳng định lấy việc công làm việc tư!
Đều không cần làm cái gì rõ ràng, chỉ sai nha dịch mỗi ngày đảo quanh ở ngoài phòng, làm ra động tĩnh gì cũng đều có thể dọa hư một nhà Trình Khanh.
Trình Khanh không biết trong lòng Thôi Ngạn đang bôi đen Du tri phủ.
“Đã đủ rồi, đều là đồ mà một nhà chúng ta có thể sử dụng được, Thôi Ngạn, cảm ơn ngươi!”
Trình Khanh trịnh trọng nói lời cảm tạ, Thôi Ngạn ngược lại ngượng ngùng.
“Cũng không đáng giá mấy lượng bạc.”
Nha dịch ho khan vài tiếng nhắc nhở, Thôi Ngạn thanh thanh giọng nói:
“Trình Khanh, nhóm phu tử nhờ ta tiện thể nhắn, bảo ngươi không cần chậm trễ việc học, triều đình nhất định có thể điều tra rõ ràng trả lại sự trong sạch cho Trình bá phụ, nhóm đồng môn cũng rất tưởng niệm ngươi, tất cả mọi người đều chờ ngươi mau mau trở lại thư viện, năm sau chúng ta còn muốn cùng nhau tham gia huyện thí!”
“Được!”
Trình Khanh cũng cảm thấy chính mình có thể tham gia huyện thí, nàng tin tưởng tràn đầy, Thôi Ngạn liền có chút buồn bực.
Hắn nói một chuỗi dài, Trình Khanh chỉ một chữ liền đuổi hắn đi.
Nói thêm một hai câu cũng được nha, có thể gặp mặt một lần cũng không dễ dàng.
Nha dịch thúc giục hắn đi mau, Thôi Ngạn lại nhắc nhở Trình Khanh: “Đừng quên bôi dược, nếu năm nay ngươi không trị hết bệnh căn, về sau hàng năm đều sẽ bị tái phát, rất tra tấn người!”
Trình Khanh không chỉ có đôi mắt đẹp, tay cũng không tồi.
Thôi Ngạn lải nhải, Trình Khanh không nhịn được cười.
Bọn nha dịch nhìn nàng giống như nhìn tên ngốc, loại tình trạng này còn cười được?
Trình Khanh không để ý tới ánh mắt bọn nha dịch.
Thôi Ngạn đưa đến một đống đồ linh tinh vụn vặt, thật đúng là nhà nàng có thể sử dụng được.
Lý thị và Thôi Ngạn đều là đưa than ngày tuyết, là tình cảm nàng cần thiết phải nhớ kỹ.
Nàng cho rằng ngoại trừ Lý thị và Thôi Ngạn liền không có người khác, ai ngờ ngày hôm sau Hà lão viên ngoại thế nhưng cũng kêu gia phó tặng một sọt đồ tới, là thịt gà khô và cá khô, còn có nửa miếng thịt lợn muối.
Liễu thị lật xem kinh hỉ không thôi, “Có mấy thứ này, đồ đạc trong nhà mấy năm liên tục cũng không cần đặt mua!” Liễu thị là người thực dễ dàng thỏa mãn, có thiện ý của ba nhà này, nàng liền cảm thấy trên đời vẫn còn nhiều người tốt, đối với đặc sứ Đại Lý Tự sắp tới tra án tràn ngập chờ mong, tin tưởng vững chắc Đại Lý Tự sẽ thay Trình Tri Viễn rửa sạch ô danh.
Trình Khanh không đề qua giao dịch cùng thế tử Nghiệp Vương, nàng cũng không cho rằng sự tình đã nắm chắc, người Đại Lý Tự phái tới còn phải cẩn thận ứng đối.
Nàng một bên ở nhà ôn sách, một bên chờ đặc sứ Đại Lý Tự đến Nam Nghi.
Đảo mắt liền đến hai mươi tháng chạp.
Hẻm Dương Liễu so với nơi khác trong huyện thành quạnh quẽ hơn, nhân số canh giữ bên ngoài nhà Trình Khanh gia tăng, Du tri phủ đối với một nhà Trình Khanh trông giữ càng nghiêm mật hơn.
Ai lại tưởng đưa đồ cho nhà Trình Khanh đều không được, thiếu ăn thiếu mặc, có thể nhờ nha dịch mua, người ngoài lại vô pháp tiếp xúc với năm người nhà Trình Khanh.
Trình Khanh luyện chữ cũng mỏi tay, không được ra ngoài, nàng liền mang theo các tỷ tỷ tập thể dục ở giếng trời, dù sao cũng không ai thấy.
Ban đầu ba tỷ tỷ cũng không chịu đi theo nàng luyện, Trình Khanh liền tự nhảy nhót một mình, ba tỷ tỷ chậm rãi cũng buông xuống rụt rè.
Trình Khanh một bên để các tỷ tỷ tiếp tục hoạt động, một bên nói:
“Đặc sứ Đại Lý Tự hẳn là đã sớm tới, Du đại nhân ở Tuyên Đô làm tri phủ nhiều ít cũng phải cho Trình thị Nam Nghi mặt mũi, cho nên ban đầu thúc tổ mẫu và Thôi Ngạn bọn họ có thể tặng đồ tiến vào, đó là do Du đại nhân mắt nhắm mắt mở. Sau này bên ngoài không được đưa đồ vào nữa, đệ đoán là đặc sứ đã tới Nam Nghi, Du đại nhân phải tỏ thái độ cho đặc sứ xem.”
Cái gì, đặc sứ đã sớm tới!
“Vậy sao còn không bắt đầu điều tra?”
Một nhà các nàng không phải nên bị gọi đi hỏi chuyện sao, nghi hoặc của đại nương tử viết cả lên trên mặt.
Trình Khanh xoay tay, “sao tỷ biết đặc sứ không bắt đầu điều tra.”
Cần điều tra tình huống cụ thể, cuối cùng mới đến phiên hỏi chuyện gia quyến.
Đối phương phỏng chừng cảm thấy càng giam một nhà Trình Khanh lâu, các nàng liền càng sợ hãi. Cả nhà chỉ có nữ quyến và một thiếu niên choai choai, trên tâm lý trước sẽ hỏng mất, lại xách người qua hỏi, khẳng định đều khai hết.
Đáng tiếc Trình Khanh không sợ.
Có nàng mang theo người một nhà, không cho phép ai hỏng mất.
Dù sao nàng luôn miêu tả về phương diện tốt, Liễu thị đầy cõi lòng hy vọng chờ đặc sứ Đại Lý Tự làm chủ, cũng không có động bất động liền rơi lệ, không khí trong nhà một chút đều không bi thảm!
……
Trình Khanh đoán không sai, người Đại Lý Tự phái tới đích xác đã đến được vài ngày.
Dẫn đầu chính là Lưu Tự Chính.
‘ Tự Chính ’ là quan viên Đại Lý Tự trực tiếp thẩm tra xử lí án kiện, có khi sẽ đi sứ đến địa phương phúc thẩm án kiện.
Trên đầu ‘ Tự Chính ’ còn có tự thừa, mà Đại Lý Tự hẳn là cùng cấp với Tòa án Nhân dân Tối cao trước khi Trình Khanh xuyên qua đi.
Tự Chính là quan lục phẩm, so với Du tri phủ còn thấp hơn hai cấp, nhưng người ta gánh vác hoàng mệnh mà đến, lại là quan ở kinh thành, Du tri phủ cần phải phối hợp với đối phương.
Vụ án này ngay từ đầu là Hình Bộ thẩm tra, Hình Bộ tra được phủ Nghiệp Vương liền không dám tra tiếp, lại đá quả bóng cao su cho Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự cầm củ khoai lang phỏng tay như vậy cũng không biết làm như thế nào cho phải, chỉ có kéo dài, kéo tới khi thiên tử tỏ thái độ minh xác.
Thẳng đến khi thế tử Nghiệp Vương thượng tấu thiên tử, tự biện giải cho phủ Nghiệp Vương, thỉnh cầu thiên tử bắt được sâu mọt tham ô bạc cứu trợ, phủ Nghiệp Vương trung quân vệ quốc, không muốn gánh ô danh như vậy!
Thế tử Nghiệp Vương từ năm tuổi đã được thiên tử đón vào hoàng cung nuôi nấng, hoàng tử còn chưa có được sủng ái như hắn, hơn nữa một bộ thân thể ốm yếu, ngoại trừ ngự sử đầu nhất thiết ngay thẳng, ai cũng không dám dễ dàng trêu chọc hắn.
Rốt cuộc thế tử Nghiệp Vương một hơi không suyễn lại đây thực dễ dàng ngất xỉu ở trên Kim Loan Điện, ai cãi cọ cùng hắn, sẽ phải chịu trách nhiệm!
Thế tử Nghiệp Vương nói hắn vì lo lắng cho danh dự của phụ thân, đêm không thể ngủ, thiên tử yêu thương thế tử liền hạ lệnh tra rõ án này.
Đây là nguyên nhân Lưu Tự Chính đuổi ở trước năm mới tới huyện Nam Nghi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]