Bá tánh Nam Nghi đều khen Trình Khanh là tiểu lang trọng tình trọng nghĩa, cùng tỷ tỷ tình cảm thâm hậu, kiện tụng đánh tới trước mặt Huyện thái gia cũng phải làm chủ cho tỷ tỷ.
Du lão thái quân như suy tư gì.
Tỷ đệ tình thâm sao?
Hóa ra tiểu tử họ Trình cũng có uy hiếp.
Du lão thái quân trước khi về phủ thành còn cố ý đi hẻm Dương Liễu, ngồi ở trong xe ngựa xa xa nhìn, Trình Khanh ra cửa, ba tỷ tỷ ở bến tàu đứng hồi lâu không muốn rời đi, quả thật là hình ảnh tỷ đệ tình thâm ——
Sau khi về phủ thành, Du lão thái quân liền gọi con dâu đến bên người.
“Hiển ca có thể trở lại thư viện hay không, còn phải xem tiểu tử họ Trình kia bao lâu mới nguôi giận? Ta có một biện pháp có thể giúp Hiển ca hết giận.”
Du phu nhân khiêm tốn thỉnh giáo, lão thái quân định liệu trước: “Trình gia đại nương tử tuy bị người lui hôn, lại được một khoản của hồi môn năm ngàn lượng bạc phong phú, ngươi chỉ lo phái người thả tin tức này ra, sẽ có người động tâm!”
Gia đạo sa sút, rồi lại trời giáng một khoản tiền của phi nghĩa, không biết bao nhiêu người sẽ mơ ước.
Nhưng bởi vì bạc mà tiến đến cầu thú Trình đại nương tử, nơi nào có người tốt gì?
Trình gia còn chưa có ra hiếu đâu.
Nếu nháo ra gièm pha gì, Trình Khanh tự nhiên sẽ sứt đầu mẻ trán, tinh lực đặt ở trên việc học liền bị phân tán.
Biện pháp này, khẳng định sẽ làm Trình Khanh bị thương.
Làm Du phu nhân chần chờ chính là việc này sẽ liên lụy đến đại nương tử Trình gia, một tiểu nương tử bị từ hôn đã đủ thảm, lại lăn lộn như vậy, khẳng định không gả ra được!
“Mẫu thân ——”
Du lão thái quân hừ một tiếng, “Ngươi ngẫm lại Hiển ca, m.ô.n.g đều bị đập nát, dưỡng nửa tháng mới có thể xuống giường đi lại, ngươi đau lòng nữ nhi nhà người khác, ai tới đau lòng nhi tử ngươi?”
Thấy con dâu có vài phần ý động, Du lão thái quân lại thêm một câu:
“Chúng ta lại không phải phải làm chuyện xấu, trái lại hảo ý giúp Trình gia đại nương tử chọn tế, con rể là tốt là xấu, còn phải do chính người Trình gia đi phán đoán.”
Du phu nhân rốt cuộc là cũng nghe vào lời mẹ chồng nói.
Du tri phủ muốn làm thanh quan, ở phủ nha nói một không hai, ở dưới uy h.i.ế.p của hắn, nữ quyến Du gia đích xác không thể chói lọi đi tìm Trình Khanh gây phiền toái.
Du tri phủ lại đâu biết một ít thủ đoạn hậu trạch, là g.i.ế.c người đều không thấy máu.
……
Sau khi Mạnh Hoài Cẩn rời đi, kỳ thi tháng Trình Khanh và Thôi béo đều bạo phát.
Hai người cùng vào top 20 lớp Đinh, Trình Khanh vị trí 17, Thôi béo vị trí 19.
Ở thư viện Nam Nghi, gia thế gì đó đều là dệt hoa trên gấm, phu tử thích nhất vẫn là học sinh giỏi đọc sách, học sinh cũng nguyện ý thân cận cùng đồng môn ưu tú, chỉ cần thành tích tốt, một ít bệnh linh tinh đều không tính là cái gì, trái lại còn được xem là tính chất cá nhân đặc biệt.
Du Tam xa lánh cô lập Trình Khanh hiện giờ đã về nhà đóng cửa ăn năn, sau khi thành tích Trình Khanh tiến bộ vượt bậc, càng được một bộ phận lớn học sinh tán thành.
Ban đầu, con cháu Trình thị trong thư viện nhìn thấy nàng đều phải đi đường vòng, hiện giờ cũng có mấy người nguyện ý nói chuyện cùng nàng.
Một khi tiêu trừ thành kiến đi ở chung cùng Trình Khanh, thật sự không có mấy người sẽ chán ghét nàng.
Mặc kệ đề tài gì, nàng đều có thể tiếp lời được.
Kiến thức, quan điểm đều mới mẻ độc đáo thú vị, hoàn toàn không phải con mọt sách chỉ biết vùi đầu khổ đọc!
“Trình Khanh, bao giờ nghỉ cùng đi chơi nha!”
“Trình Khanh, ngươi tới thay ta nhìn xem đề này……”
“Trình Khanh ——” Nhân khí của nàng ở thư viện chậm rãi biến cao.
Khi không đi học, luôn có người chủ động thấu đến bên người Trình Khanh.
Thôi béo đều có hơi chút ghen, “Ngươi cũng quá lợi hại, không có Du Tam làm khó dễ, ai cũng không ngăn được ngươi quảng giao bằng hữu ở trong thư viện!”
Bằng hữu của Thôi béo cũng không ít, nhưng có hơn phân nửa là bởi vì hắn ra tay hào phóng, nếu không có bạc lót nền, bằng hữu vây quanh bên người hắn nháy mắt có thể chạy hơn phân nửa, Thôi béo cũng hiểu rõ trong lòng.
Nhưng Trình Khanh không giống nhau!
Trình Khanh là tên quỷ nghèo, không lấy ra bạc mời khách bốn phía, có thể làm cho người ta thích toàn bằng bản lĩnh cá nhân.
Trình Khanh tùy tay vỗ vỗ bả vai Thôi béo:
“Nhiều bằng hữu nhiều con đường, ta là thực nguyện ý giao bằng hữu, nhân tế quan hệ tốt, chính mình sống cũng thoải mái. Nhưng bọn họ đều là đến sau, đều so ra kém quan hệ thân cận giữa hai ta!”
Kia là đương nhiên.
Hắn mới là người tinh mắt nhất trong toàn bộ thư viện, là người thứ nhất giao bằng hữu cùng Trình Khanh!
Trình Khanh cùng hắn nói chuyện, đôi mắt lại dính ở trên sách vở, ngay cả đầu cũng chưa nâng. Chỉ để lại cho Thôi béo một cái sườn mặt cực chuyên chú.
Thôi béo nhìn thoáng qua, không nhịn được lại nhìn thêm một cái.
—— kỳ thật Trình Khanh lớn lên khá đẹp, chỉ là làn da kém một chút, tuy là như vậy, cũng rất dễ coi nha.
Tình cảnh Trình Khanh ở thư viện chậm rãi biến tốt.
Việc này có quan hệ cùng Du Tam về nhà đóng cửa ăn năn, càng quan trọng vẫn là thành tích nàng tăng lên, nếu muốn thắng được sự tôn trọng của người khác, chính mình phải bày ra được thực lực và giá trị trước.
“Vị trí 17 lớp Đinh, còn kém một chút……”
Ít nhất cần ổn định ở trong mười vị trí đầu, mới có nắm chắc khảo trúng tú tài.
Thế tử Nghiệp Vương nói ba tháng tất có kết quả, hiện giờ thời gian đã quá nửa, cũng không biết kinh thành bên kia là tình huống như thế nào.
Trời càng ngày càng lạnh, tay Trình Khanh thường xuyên đông lạnh, quả nhiên liền sinh ra nứt da. Nứt da không phải bệnh, nhưng ngứa lên muốn mệnh, Liễu thị tống cổ Tư Mặc đưa lò sưởi tay ấm cho nàng, sau khi dùng không bị cóng tay nữa, nhưng vừa gặp nhiệt liền càng ngứa!
Trình Khanh nhịn xuống không đi gãi, hỏi Tư Mặc gần đây trong nhà có phát sinh chuyện gì không.
“Thiếu gia bảo tiểu nhân chú ý Tề gia, nghe nói Tề lão gia mang Tề nhị công tử về nhà nhốt lại, nói phải đợi Tề nhị công tử có công danh mới tính đến hôn sự, nhiều sự tình cũng không hỏi thăm đến. Nhưng thật ra mấy ngày trước, có mấy bà mối tới cửa, nói phải hướng đại tiểu thư cầu hôn, phu nhân nói muốn giữ đạo hiếu đều cự tuyệt.”
Liễu thị không phải lo lắng đại nương tử không gả ra sao, sao lại cự tuyệt toàn bộ bà mối?
Muốn nói giữ đạo hiếu, Trình Tri Viễn là c.h.ế.t cuối năm trước, Đại Ngụy hiếu kỳ chỉ có một năm, nhà Trình Khanh sắp ra hiếu.
Trình Khanh tức khắc trong lòng hiểu rõ, nhất định là mấy bà mối nói việc hôn nhân cho đại nương tử quá kém, Liễu thị chướng mắt.
Người toàn bộ huyện Nam Nghi hiện tại đều biết, đại nương tử có mấy ngàn lượng của hồi môn, lúc này vội vàng tới cửa cầu hôn hơn phân nửa là hướng về phía bạc mà tới, tiền tài động nhân tâm, đối với việc này Trình Khanh cũng không có biện pháp nào ngăn cản được nhóm ruồi bọ tới cửa.
“Tư Nghiên bên kia thì sao?”
“Hồi bẩm thiếu gia, có Tư Nghiên thủ, tạp vật trên ngọn đồi hoang nhỏ đã được rửa sạch không sai biệt lắm, trước sau đã mời mấy thợ trồng hoa đi xem, đều nói không có nắm chắc, chỉ có một lão thợ trồng hoa không có con cái nguyện ý thử xem, nghe ý tứ là muốn tìm gia chủ đáng tin cậy để dựa vào……”
Chính là phải dưỡng lão cho đối phương, người ta mới nguyện ý lấy ra bản lĩnh thật.
Trình Khanh không sao cả, “Nếu hắn thật có thể làm ngọn đồi hoang nhỏ trồng được hoa, nói yêu cầu gì cũng được.”
Không thành quả Trình Khanh sẽ đi tìm thợ trồng hoa khác.
“Tiểu nhân đã biết, ngài bảo Tư Nghiên hỏi thăm có đất bán hay không, Tư Nghiên cũng ghi tạc trong lòng.”
Nói xong sự tình trong nhà, Tư Mặc có hơi chút chần chờ, “Thiếu gia, có chuyện tiểu nhân không biết có nên nói hay không.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]