Tri phủ là quan viên tứ phẩm, lại không quản được việc phân phối tân khoa tiến sĩ, không ngăn được Mạnh Hoài Cẩn.
Chỉ có chính mình, ít nhất sẽ phải lưu tại Tuyên Đô phủ mấy năm…… vẻ mặt Trình Khanh đau khổ, nàng kiên trì không muốn Du Tam trở lại thư viện, cũng đã đắc tội Du gia.
Mạnh Hoài Cẩn hỏi Trình Khanh còn mấy ngày có thể làm xong sổ sách.
“Chờ ngươi bên này kết thúc, ta liền phải khởi hành vào kinh thành.”
Lại một đạo sét đánh giữa trời quang!
Mạnh Hoài Cẩn xem như nửa chỗ dựa của nàng, hiện giờ chỗ dựa muốn đi kinh thành, bị Du gia ghi hận chỉ còn lại có chính nàng.
Trình Khanh rất là u oán, Mạnh Hoài Cẩn không nhịn được cười:
“Chờ sang năm ngươi khảo trúng tú tài, ở thư viện đứng vững gót chân, Du Tam dù có trở lại ngươi cũng không cần sợ hắn.”
Trình Khanh dùng sức gật đầu, “Ta biết, sổ sách bên này ta sẽ nắm chặt, không thể chậm trễ chính sự của thế tử.”
Chậm trễ thế tử Nghiệp Vương chính là chậm trễ Trình Tri Viễn thoát tội, Trình Khanh phân rõ nặng nhẹ.
Sau buổi tối bị Du Tam ghé thăm, Trình Khanh cũng sợ đêm dài lắm mộng, tốc độ làm giả sổ sách cũng nhanh hơn rất nhiều. Mấy đồng môn quan hệ tốt cùng Du Tam còn cùng Trình Khuê tới chặn đường Trình Khanh một lần, nói nếu Du Tam chậm trễ mấy tháng, sang năm sẽ không thể khảo tú tài, hy vọng Trình Khanh rộng lượng tha thứ, gọi Du Tam trở lại thư viện đọc sách vân vân.
Trình Khanh cười ha hả:
“Chư vị sư huynh ai dám bảo đảm Du Tam công tử sẽ không tiếp tục tìm ta gây phiền toái nữa, Du Tam công tử ở nhà tĩnh dưỡng cũng không chậm trễ việc học được, Du gia tổng có thể mời được phu tử đến giảng bài, mà ta nếu như bị đuổi ra khỏi thư viện, trong nhà bần hàn, thật sự vô lực chi trả quà nhập học…… Chư vị sư huynh, ta cho rằng điểm mấu chốt khi trợ giúp bằng hữu không nên là thương tổn lợi ích của người khác, các ngươi cảm thấy thế nào?”
Ai có thể bảo đảm?
Trình Khanh thong thả ung dung rời đi, đồng môn mồ hôi đầy đầu:
“Trình Khuê, đường đệ này của ngươi thật là mồm miệng lanh lợi, chúng ta lại khuyên nhủ Du Tam đi, hắn vẫn luôn đối chọi gay gắt cùng Trình Khanh, lần này đã ăn lỗ nặng.”
Trình Khuê bước nhanh tiến lên, gọi Trình Khanh lại:
“Ta bảo đảm! Mâu thuẫn giữa A Hiển và ngươi là do ta dựng lên, ta bảo đảm sau khi hắn trở lại thư viện sẽ không tới quấy rầy ngươi nữa, Trình Khanh, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đắc tội Du gia ngươi cũng đâu có lợi ích gì, nếu không có Mạnh sư huynh ở đây, Du gia cũng sẽ không nhốt A Hiển mãi không thả ra, nhưng Mạnh sư huynh sang năm sẽ tham gia đại bỉ, có thể bảo hộ ngươi được bao lâu?”
Trình Khanh cười: “Trình Khuê, ta chán ghét Du Tam, cũng không thích ngươi. Du Tam thực ương ngạnh, ngươi lại rất dối trá. Nếu ngươi thiệt tình tưởng khuyên can, ta và Du Tam sẽ không đi về hướng đối lập, ngươi hiện tại nói những lời này quá muộn. Ta không nghĩ dựa vào nhị phòng, cũng sẽ không dựa vào Mạnh sư huynh, có thể bảo vệ ta và người nhà ta, trước nay chỉ có chính ta.”
Một người hai người, đều giống như nàng đã gây ra tội ác tày trời với Du Tam.
—— Du Tam còn chưa có bị thư viện thanh trừ hẳn, không phải thiếu niên bỏ học, nhiều lắm chỉ tính là tạm nghỉ học đi, xử phạt tạm nghỉ học này cũng do bản thân Du Tam gây ra, liên quan gì đến nàng?
Du Tam xem nàng không vừa mắt, ngay từ đầu chính là thế Trình Khuê xuất đầu nha.
Trình Khanh cảm thấy Trình Khuê giả mù sa mưa.
Du Tam nghiêm túc làm tiểu nhân, Trình Khuê lại chính là ngụy quân tử.
Không đắc tội Du gia cũng đắc tội, Trình Khuê sau đó mới nhảy ra làm người tốt, Trình Khanh thực ghê tởm.
Do nàng không cầu tình cho Du Tam, thư viện cũng chưa nói Du Tam khi nào có thể trở về, không có Du Tam tìm phiền toái, Trình Khanh tập trung tinh lực thu phục hết sổ sách.
Mạnh Hoài Cẩn cũng kết thúc kỳ giảng bài cho nàng và Thôi béo. Thôi béo cực kỳ không tha, nói không có Mạnh sư huynh, hắn liền từ ‘ thần đồng Thôi Ngạn ’ biến trở về người thường.
“Trình Khanh, khi Mạnh sư huynh khởi hành, chúng ta đi đưa sư huynh đi! Đúng rồi, chúng ta còn phải chuẩn bị lễ vật cho Mạnh sư huynh, chúc Mạnh sư huynh thiềm cung chiết quế……”
(*) Thiềm Cung chiết quế: Thành ngữ chỉ về việc thi đỗ của các trí sĩ
Thôi béo lải nhải, đáy mắt Trình Khanh một mảnh đen nhánh. “Mạnh sư huynh chuyến này đi, đương nhiên sẽ cá nhảy Long Môn, bay xa vạn dặm.”
Trình Khanh không lo lắng cho chính mình, nàng là cao hứng thay Mạnh Hoài Cẩn.
Mười năm gian khổ học tập, chính là vì kim bảng đề danh nha, mặc kệ Mạnh Hoài Cẩn vì sao lại liên quan đến phủ Nghiệp Vương, nhưng người ta cũng chưa nói muốn từ bỏ khoa khảo, có thể thấy được chủ ý của Mạnh Hoài Cẩn thực chính.
Mạnh Hoài Cẩn muốn đi kinh thành, Thôi béo có lễ trọng, nàng lại chỉ có thể nói chuyện biểu đạt tâm ý, không có biện pháp, nàng chính là một kẻ nghèo hèn!
Ngày Mạnh Hoài Cẩn khởi hành, không chỉ phu tử cùng học sinh thư viện Nam Nghi đưa tiễn, thân sĩ địa phương nhận được tin tức cũng tới đưa tiễn, Hà lão viên ngoại cũng ở trong đội ngũ tiễn đưa, đây cũng là phong tục đương thời.
Mạnh Hoài Cẩn làm Trình Khanh đứng ở bên người hắn, không chút nào che giấu quan hệ thân cận cùng Trình Khanh, hiển nhiên cũng là một loại che chở cho Trình Khanh.
Hy vọng chờ sau khi hắn rời khỏi Nam Nghi, Du gia sẽ không quá khó xử Trình Khanh.
Trình Khanh cảm thấy chính mình đối với Mạnh Hoài Cẩn là càng thiếu càng nhiều, muốn đưa Mạnh Hoài Cẩn ra huyện Nam Nghi mới trở về, người nhiệt tình đưa tiễn lưu tại trên bờ, Trình Khanh ở trên boong tàu nhìn chung quanh.
Không thấy Trình Ngũ lão gia hiện thân, Trình Khanh nhiều ít cũng có chút kỳ quái.
“Ngũ lão gia hôm nay không tới sao.”
Mạnh Hoài Cẩn tựa như có thuật đọc tâm.
Trình Khanh nhẹ nhàng nga một tiếng: “Ngũ thúc tổ thật sự thực coi trọng sư huynh.”
Trình Ngũ lão gia không chỉ coi trọng Mạnh Hoài Cẩn, còn rất thích nàng.
Nhưng Trình Ngũ lão gia không tán đồng nàng và Mạnh Hoài Cẩn đi tiếp cận thế tử Nghiệp Vương, hai bên liền có hiềm khích.
Thuyền càng đi càng xa.
Tư Mặc chỉ chỉ trên bờ, “Thiếu gia, có một chiếc xe ngựa đang đuổi theo thuyền…… A, là xe ngựa ngũ phòng!”
Mạnh Hoài Cẩn bảo người dừng thuyền lại.
Trình Khanh cũng thấy được.
“Xem ra Ngũ thúc gia vẫn tới tiễn đưa ——”
Thuyền dừng lại, xe ngựa cũng dừng lại, người xốc màn xe lên lại không phải Trình Ngũ lão gia.
Một nữ tử mang theo mũ có rèm, dáng người yểu điệu, cử chỉ hào phóng, thấy không rõ khuôn mặt.
Tư Mặc yết hầu hô hô rung động, trừng lớn đôi mắt lại nói không ra một câu.
Đây là người Tư Mặc nhận thức, Tư Mặc lại không dám kêu ra thân phận đối phương.
Mạnh Hoài Cẩn giống như cũng nhận thức đối phương, mệnh thuyền cập bờ, hắn lên bờ đi đến chỗ xe ngựa.
Hai người đứng ở bên cạnh xe ngựa không biết nói gì đó, nữ tử giơ tay lên cho Mạnh Hoài Cẩn một cái tát.
Một cái tát này cũng thật không lưu tình. Mạnh Hoài Cẩn là tình lang trong mộng các tiểu nương tử huyện Nam Nghi nha, lại có thể bị người tát!
Nữ tử đánh xong không chút nào lưu luyến rời đi, gương mặt Mạnh Hoài Cẩn lưu lại một vết đỏ, Trình Khanh đều thế hắn xấu hổ, bản thân Mạnh Hoài Cẩn không cho là đúng, nói với Trình Khanh:
“Trình Khanh, ta ở kinh thành chờ ngươi, cho ngươi ba năm thời gian có đủ hay không?”
Khảo tú tài cùng khảo cử nhân đều không cần đi kinh thành, chỉ có khảo tiến sĩ mới cần đi kinh thành.
Mạnh Hoài Cẩn muốn nàng tham gia kỳ thi hội tiếp theo?
Trình Khanh bỗng sinh hào khí, “Sư huynh, ba năm thời gian vậy là đủ rồi, không gặp không về!”
Nàng đứng ở trên bờ phất tay, Mạnh Hoài Cẩn ngồi thuyền dần dần đi xa, Trình Khanh đột nhiên hỏi Tư Mặc: “Là ai đánh Mạnh sư huynh?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]