Chương trước
Chương sau
Trình Khanh muốn uyển chuyển cự tuyệt, Lý thị lại lấy lý do “trưởng giả ban tặng không thể từ chối”, bảo nàng nhận lấy.

“Các cháu vừa trở về Nam Nghi, trên sinh hoạt nếu có khó khăn gì cứ việc tới tìm ta.”

Trình Khanh ngượng ngùng cười: “Đúng là có một sự kiện muốn phiền toái thúc tổ mẫu, cháu muốn nhập học thư viện trong tộc, không biết cần phải thỏa mãn điều kiện gì?”

Muốn vào tộc học, đây là tiến tới nha!

Trình Khanh không có đắm chìm ở trong bi thống mất phụ thân, mà lấy lại tinh thần bắt đầu quy hoạch tương lai của chính mình, ấn tượng của Lý thị đối với nàng đầu tiên là ba phần thích đã tăng lên đến năm phần.

Người c.h.ế.t khó quên, nhưng người sống sót càng quan trọng hơn, Lý thị thích sự thông thấu của nàng, sau khi dò hỏi tiến độ học tập của nàng, Lý thị rất bất mãn!

Sự bất mãn này cũng không nhằm vào Trình Khanh, mà là nhằm vào Trình Tri Viễn:

“Phụ thân cháu dạy cháu vỡ lòng, thế nhưng không dạy cháu tứ thư ngũ kinh? Thật là hồ nháo!”

Trình thị thi thư gia truyền, tộc học còn được xây dựng thêm thành thư viện, Lý thị tuy là phu nhân nội trạch, thân là tộc trưởng phu nhân, nàng đối với khoa cử khảo thí cũng hiểu biết không ít.

Tứ thư là chỉ 《Luận Ngữ》, 《Mạnh Tử》, 《Đại Học》 và《Trung Dung》, là sách giáo khoa cơ bản của triều Đại Ngụy.

Không học tứ thư, kỳ thi huyện đầu tiên sẽ không qua được.

Ngoài tứ thư còn cần ngũ kinh:《Kinh Thi》, 《Thượng Thư》, 《Lễ Nghi》, 《Chu Dịch》 và 《Xuân Thu》.

Tứ thư ngũ kinh, là tri thức tất sẽ có trong kỳ thi!

Lấy trình độ hiện tại của Trình Khanh, đừng nói tham gia khoa cử, nàng ngay cả ‘ Nam Nghi thư viện ’ của Trình thị cũng không thi vào được.

Lý thị cũng thế nàng nhọc lòng, bản nhân Trình Khanh lại rất lạc quan:



“Thúc tổ mẫu, hiện tại cũng đang trong thời gian để tang cho phụ thân, cháu tính toán ở trong nhà đóng cửa khổ đọc, cố gắng thông qua thi nhập học vào thư viện.”

Tứ thư ngũ kinh nàng đúng là chưa học qua, nhưng Trình Khanh không sợ học từ đầu, nàng không cam lòng bình thường, nàng muốn làm người trên người, tự nhiên phải trả giá bằng nỗ lực!

Lý thị không tiện đả kích tính tích cực của nàng, lại cho thêm mấy quyển sách vào lễ gặp mặt cho Trình Khanh.

Lần gặp mặt này, từ đầu tới đuôi, Trình Khanh đều không có truy vấn tiến triển điều tra của triều đình bên kia, biểu hiện ra thái độ hoàn toàn tín nhiệm trong tộc sẽ thay Trình Tri Viễn xuất đầu.

Đương nhiên, Lý thị cũng không chậm trễ Liễu thị, cùng Liễu thị hàn huyên chuyện nhà, bao gồm tính toán tương lai cho ba tỷ tỷ của Trình Khanh.

Nghe nói Trình đại nương tử đã sớm đính hôn, còn là định cho biểu huynh nhà mình, Lý thị cũng gật đầu:

“Tề gia tự nhiên là không tồi.”

Năm đó Trình Tri Viễn có tài danh, được trong tộc gửi gắm kỳ vọng cao, việc hôn nhân của hắn kế mẫu Chu thị tưởng nhúng tay nhưng trong tộc lại nhìn chằm chằm, cuối cùng cưới nữ nhi Tề gia, Tề gia dù không bằng Trình gia, nhưng cũng không kém quá xa, Trình đại nương tử có thể gả về Tề gia đã là lựa chọn tốt nhất trước mắt. “Nhị Nương tử và Tam Nương tử ngươi cũng không cần lo lắng, các nàng tuổi tác còn nhỏ, mấy năm nay ta sẽ thế các nàng lưu tâm, hết hiếu kỳ lại xem mặt.”

Hiếu kỳ kết thúc là lúc triều đình khẳng định đã có định luận về án tử của Trình Tri Viễn, Trình Tri Viễn có tội hay là vô tội, đối với hôn nhân đại sự của Nhị tỷ, Tam tỷ Trình Khanh ảnh hưởng rất lớn, trực tiếp quan hệ đến cấp bậc nhà phu quân của hai tỷ tỷ.

Đương nhiên, dù cho Trình Tri Viễn vô tội, Nhị Nương và Tam Nương cơ bản cũng không có khả năng gả vào nhà cao cửa rộng……

Hai tiểu nương tử thực sự là thảm, phụ thân đã chết, đệ đệ còn nhỏ, hai đầu đều không có dựa vào.

Trừ phi Trình Khanh thực sự ưu tú, ở trước khi Nhị Nương tử và Tam Nương tử chọn phu quân đã lấy được công danh, nàng có tiền đồ, tiêu chuẩn kết hôn của hai tỷ tỷ tự nhiên nước lên thì thuyền lên.

Lý thị còn muốn giữ hai mẫu tử ở lại ăn cơm, Trình Khanh lại từ chối, nói phải về nhà đóng cửa đọc sách.

Hai mẫu tử vừa đi, Lý thị trở về chính phòng nội viện.

Chính phòng là địa phương cư trú của Ngũ lão gia và Lý thị, Trình Khanh tới gặp Ngũ lão gia, được cho biết là Ngũ lão gia không ở trong nhà, kỳ thật Ngũ lão gia hôm nay vẫn luôn không ra khỏi cửa.



Dù sao nhà cửa ngũ phòng nhiều như vậy, nếu Ngũ lão gia không nghĩ gặp người, khách tới thăm cũng không thể lục soát tất cả các phòng để tìm Ngũ lão gia.

Thấy tâm tình Lý thị không tồi, Ngũ lão gia cũng cười:

“Xem ra bà rất thích đứa bé này của Tri Viễn?”

Lý thị tạm chưa trả lời câu hỏi của trượng phu, ngược lại mở hộp lễ vật mà hai mẫu tử Trình Khanh mang đến ra, bên trong để điểm tâm và mứt hoa quả của cửa hiệu lâu đời ở huyện Nam Nghi, nếu đưa lễ vật quý trọng thì gia đình Trình Khanh không lấy ra được, nhưng đưa chút thức ăn là không công không tội.

Lý thị đậy nắp hộp lại, có vài phần tò mò:

“Ông gọi người an bài căn nhà nhỏ như vậy cho bọn họ, ta còn tưởng rằng hai mẫu tử bọn họ tới cửa sẽ oán giận điều kiện gian khổ, nào biết thế nhưng không hề đề cập đến, trở về huyện Nam Nghi liền phân phát hết hạ nhân, mấy việc giặt quần áo, nấu cơm là do Liễu thị mang theo ba tiểu nương tử tự mình động thủ, Tri Viễn bên ngoài lang bạt mười mấy năm, cũng làm tri huyện, trong nhà sao lại nghèo thành như vậy?”

Nghi vấn của nương tử Lý thị, làm Ngũ lão gia nhớ tới tính tình của đường chất Trình Tri Viễn.

Có những người gặp cảnh khốn cùng là có nguyên nhân.

Trình Tri Viễn có ít tài danh, nhưng bởi vì tính tình quá cứng, lãng phí một thân tài học, chìm nổi mười mấy năm mới lên làm được tri huyện thất phẩm, Ngũ lão gia thập phần không tán đồng sự cương ngạnh năm đó của Trình Tri Viễn.

Đối với Trình Khanh, Ngũ lão gia tính toán quan sát một chút, hiện tại xem ra có vài phần cơ linh, có thể thành công hay không, Ngũ lão gia cũng không xác định.

“Tri Viễn hiện tại cõng thanh danh tham ô bạc cứu tế, nếu Liễu thị mang theo Trình Khanh trở lại Nam Nghi còn ở trong nhà lớn sai sử nô tỳ, bốn phía đặt mua sản nghiệp, vậy cũng quá ngu xuẩn, lấy tình thế trước mắt tới xem, nhà hắn biểu hiện nghèo một chút mới tốt. Nghèo thật hay là nghèo giả chúng ta không cần quản, cô nhi quả phụ trở về Nam Nghi, trong tộc chiếu cố thêm vài phần cũng là việc nên làm.”

Lý thị gật đầu: “Trình Khanh đi thư viện đọc sách cũng không tồi, vạn nhất là đứa trẻ thông minh, sẽ hữu ích cho Trình gia.”

Ngũ lão gia và Lý thị đều không có ý tưởng chèn ép Trình Khanh.

Con cháu trong tộc có tiền đồ, gia tộc mới có thể càng ngày càng hưng thịnh.

Con cháu trong tộc đều không lao động gì, hưng thịnh hiện giờ sẽ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nếu không có người nối nghiệp, gia tộc sẽ suy tàn đặc biệt nhanh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.