Tuy rằng có mục đích nhưng vì mượn danh nghĩa mời cơm, đương nhiên không thể đi thẳng vào vấn đề ngay nên mọi người mới ngồi chuyện phiếm vài câu trước đã.
“Cách cách ở trong cung đã quen chưa?” Dận Tự hỏi.
“Cũng được! Đến cũng đã đến rồi, từ từ thích nghi thôi!” Tâm Di đói meo, không đợi bọn họ mất công mời, tự động gắp một miếng thịt hươu cho vào miệng. Ăn trước đã đành, cô nàng còn không quên nhắc ba huynh đệ, làm như đây là nhà mình vậy: “Ai, sao mọi người không ăn, động tay đi nào, đừng khách sáo! Uhm, mùi vị không tồi!”
Dận Đường không biết nên khóc hay cười, rốt cuộc thì ai mời ai chứ: “Cách cách, đây không phải là Di Uyển của cách cách đâu đấy, lẽ nào cách cách không sợ thức ăn có vấn đề?!”
Tâm Di chẳng hề để tâm: ”Có vấn đề gì chứ, nếu Tâm Di xảy ra chuyện gì ở bát vương phủ, hoàng thượng liệu có tha cho các ngài? Chắc các ngài chẳng ngốc đến mức đó đâu nhỉ!” Nói rồi lại gắp một miếng nữa.
Ba huynh đệ thực khâm phục dạ dày và lá gan của Tâm Di, thấy Tâm Di tự nhiên thế cũng lần lượt nâng cốc, động đũa. Trò chuyện một hồi, ba người đưa mắt ra hiệu cho nhau, Dận Tự lại lên tiếng.
“Phải rồi, Tâm Di, huynh đệ chúng tôi có chuẩn bị vài món quà nho nhỏ tặng cách cách, coi như là quà gặp mặt!” Dứt lời Dận Tự khẽ vỗ tay, gia nô liền bưng hai chiếc rương nhỏ vào trước, rồi lại khiêng thêm một chiếc rương to vào.
“Là gì thế?” Tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-chi-hoang-tu-moi-la-chan-menh-thien-tu/82572/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.