Ba tỉ muội thấy Na Lan Đức Duật hướng về phía mình thi lễ, đương nhiên không thể không đáp lại, từ lúc Na Lan Đức Duật bước qua cửa, ánh mắt họ đã không rời anh lấy một phút. Quanh năm ở sư môn học võ, ít có cơ hội gặp được người khác giới, có chăng cũng đều là lớp trưởng bối vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm nghị cứng nhắc, tuy cũng có sư huynh đệ đồng môn xun xoe săn đón thật đấy nhưng hầu hết bọn họ nếu không phải hạng thô lậu, võ biền, thiếu lãng mạn đến đáng thương thì cũng là con nít ranh mặt búng ra sữa, tính tình ấu trĩ; khôi ngô và nam tính như Na Lan Đức Duật đây căn bản không có; nên trong lòng ba cô gái đều ngầm ái mộ, tuy vậy cả ba đều là phận nữ, dù yêu mến tới đâu cũng không thể biểu lộ, chỉ dám ngầm đưa đẩy qua ánh mắt.
Liền đó ba người đồng loạt đứng lên, hướng về Na Lan tuấn tú oanh vàng thỏ thẻ: “Na Lan công tử!”
“Na Lan hiền điệt, để ta giới thiệu với cháu…” Tiết Ngôn vừa nói vừa chỉ vào từng người, “Đây là cô cháu ngoại nhỏ nhất của ta tên Thu Yến, bên cạnh là nhị vị sư tỷ Sở Cầm và Hồng Dao, cả ba đều luyện võ, công phu không tồi đâu!”
Na Lan Đức Duật chỉ khẽ gật đầu lấy lệ, không nói không rằng. Thái độ này của Na Lan khiến ba cô gái rất không vui, đặc biệt là Thu Yến. Vốn có cữu cữu làm quan trong triều nên Thu Yến được đồng môn cưng chiều hết mực, thêm vào đó dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-chi-hoang-tu-moi-la-chan-menh-thien-tu/82570/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.