Cô gái vòng quanh Na Lan Đức Duật vài vòng mà vẫn chưa nghĩ ra được gì, thế là ngồi phịch phát xuống đất, “Việc chưa xảy ra có nói cũng vô ích, bọn họ nhất định không tin, việc đã xảy ra rồi nói ra thì cũng… vô duyên… Uhm, tìm một chuyện gì chỉ ít người biết xem chừng khó quá.” Ngẩng đầu nhìn sang phía Dận Chân, khuôn mặt vị ‘vương gia’ này hiện rõ vẻ nôn nóng nhưng tự tin, “Đắc ý ghê nhỉ nhưng còn lâu tôi mới chịu thua!” Ánh mắt lại ngó qua mấy vị A Ca khác đứng bên cạnh, “Y phục của mấy tay này chẳng khác Dận Chân là mấy, hẳn cũng phải là A Ca chứ không kém đâu được… Ai… Đợi đã…” Như chợt nghĩ ra điều gì, cô gái đứng bật dậy, quan sát Khang Hy thật kỹ.” Khang Hy năm 59?! Khang Hy tại vị tổng cộng có 61 năm, vậy thì việc đó chắc phải quyết định rồi… A! Không được, không được, bí mật này quá lớn, nếu nói lộ ra, người đầu tiên không tha cho mình là Khang Hy. Dù Khang Hy không giết, mấy tay A Ca này cũng sẽ không chịu bỏ qua. Nhưng… ngoài chuyện này ra, mình thực không nghĩ ra gì khác, Dận Chân đương nhiên cũng sẽ không cho mình thêm thời gian… Nhưng không nói, việc trước mắt cũng vô phương giải quyết… Ai… Làm sao bây giờ?”
Dận Chân hết muốn kiên nhẫn đợi thêm nữa, mở miệng thúc: “Sao? Mới nãy còn bẻm mép lắm mà! Giờ câm rồi?”
“Ồn ào, để người ta nghĩ hẵng.” Cô gái biết bản thân đã bước đến mép vực, không còn đường lui, “Không nói, chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-chi-hoang-tu-moi-la-chan-menh-thien-tu/82562/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.