i vào Lạc đình bên hồ, 2 người tìm mượn 1 chiếc thuyền, đẵng thuyền vào giữa hồ, làm thuyền theo gió phiêu lãng, cầm tay đối phương, tình ý tràn ngập trong mắt
"rốt cục chúng ta cũng có thể quang minh chính đại ở cạnh nhau"
"chúng ta khi nào không quang minh chính đại chứ? Chẳng qua khi đó chàng không biết ta là ai thôi"
"may là không biết nàng là ai, bằng không, ta đã ly rất xa"
"ngạch phu tất là chàng"
"không ta còn có ai?"
"ta thế nào biết?"
"nàng còn muốn khí ta, ngày đó, tại hồ này, ta giận đến mức chút nữa hộc máu"
"còn nói, chàng cũng không đánh ta, lớn như vậy rồi, ta còn chưa bị người khác đánh qua đâu!"
"thực xin lỗi, nàng có biết ta rất hối hận, ở trong hoàng cung nhìn thấy nàng nháy mắt, ta mới hiểu được nàng khổ tâm, mà nàng tay đầy máu, cười suy yếu, ta cả đời không quên!"
"ta từng lo chàng không lý giải sao ta làm thế, kỳ thật, lúc ấy nếu chàng đáp ứng đi dự thi, vào lễ đài, nhìn thấy ta, cũng không hiểu, ai ngang như vậy, không chịu đi, làm ta phải dùng cách khích tướng!"
"ta không chịu đi, còn không vì nàng thì vì ai"
"thật vậy chăng, chứ không phải sợ mình thua?"
Nạp Lan Đức Duật 1 tay kéo Tâm Di bến bên người, thân thuyền loạng choạng, mái chèo rơi xuống chôi đi
"ai nha, mái chèo rơi rồi, ta không biết bơi a!"
"sợ cái gì, có ta ở đây, nàng còn sợ không qua được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-chi-hoang-tu-moi-la-chan-menh-thien-tu/3015334/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.