Nhắc lại Tâm Di, sau khi từ chỗ Khang Hy ra thì ở trong Ngự Hoa Viên lảo đảo, thoáng rầu rĩ, ngồi trên tảng đá sau hòn non bộ, một mình ngẩn người ra. Một một lúc, cảm thấy người hơi lạnh, vừa định đứng dậy về Vũ Hoa Các, thì nghe phía sau hòn non bộ có người nói chuyện.
"Sao đúng lúc vậy!"
"Vâng rất đúng lúc!"
"Cái này gọi là có duyên mà!"
Ba câu nói, ba người nói, câu thứ nhất là Uyển Nhi, câu thứ hai là Na Lan Đức Duật, câu thứ ba là Tiểu Thảo.
"Tôi không phải cố ý muốn nghe lén đâu! Ai bảo mấy người đúng lúc ở đây nói chuyện!" Tâm Di tìm lý do cho mình.
"Chữ duyên làm sao giải thích được, tôi và rất nhiều người cho rằng, là duyên, đi trên đường, gặp một người, là duyên, cho dù cãi nhau với người khác, cũng là một loại duyên." Na Lan Đức Duật nói với Tiểu Thảo.
"Tiểu Thảo, ngươi về lấy cho ta cái áo khoát, ta thấy lạnh!" Uyển Nhi nói.
"Vâng!" Tiểu Thảo đáp.
"Uyển Nhi tách Tiểu Thảo ra, nhất định có điều gì muốn nói với Na Lan Đức Duật." Tâm Di suy đoán.
"Cách cách, có gì không ngại cứ nói thẳng!" Na Lan Đức Duật thấy Uyển Nhi tách Tiểu Thảo ra, đoán cô có điều gì muốn nói.
"Na Lan, lần trước muội hiểu ý huynh muốn nói, muội biết huynh sợ Hoàng Thượng không đồng ý, thật ra huynh không cần lo lắng chuyện này, hôm đó ở hội đấu giá, huynh cũng nghe mọi người đều nói chúng ta là, là trai tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-bao-chi-hoang-tu-moi-la-chan-menh-thien-tu/3015281/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.