Uy,đã nghe nói chưa? Hoàng Thượng tựa hồ lại nhắm trúng một quốc gia. Ai, thực đen đủi a, chúng ta lại sắp cần bồi dưỡng thêm nhân tài rồi .”
“Chính thế chính thế, chủ thượng nhất thời hứng khởi, căn bản không thương cho mấy bộ xương già chúng ta, chúng ta đều cựu thần từ thời tiên hoàng, đâu có trẻ trung như hắn đâu, muốn giày vò là giày vò được ư.”
“Nói đúng a, ta thật không hiểu được, đều nói là tân hoàng đăng cơ tối kị cựu thần chuyên quyền, ta mỗi ngày đều chờ mong a, chờ hoàng thượng đem quyền của ta đoạt đi , thả ta đi hưởng vài năm thanh phúc bên ngoài, nhưng đợi mãi mà không được, ngày hôm đó ta sốt ruột, dứt khoát đệ 1 cái đơn cáo lão hồi hương, nghĩ thầm lần này thành công rồi, ai ngờ Thánh Thượng hắn chẳng những không phê chuẩn, còn cho ta kiêm thêm một chức vụ ở công bộ, ta ta ta. . . . . . Ta là có oan không chỗ tố a. . . . . .”
“Đúng vậy đúng vậy, Hoàng Thượng chính là ăn dần ăn mòn mấy lão xương cốt chúng ta, bằng không các thần tử trẻ tuổi ở trên triều như thế nào mới chiếm hơn một nửa một chút, nhũng người khác đều là đưa ra ngoài hoặc là phái tới các quốc gia chiếm được. . . . . .”
Trong phòng nghỉ, nghị luận cùng bực tức tựa như thủy triều, từng đợt từng đợt cao hơn trước. Bỗng nhiên một tiếng nói vang lên: “Vào triều”, chúng các đại thần mới dừng lại việc kêu khổ , tiêu sái nối đuôi nhau vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-anh-hung-khi-doan/204266/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.