“Tiểu xong chưa.”
“… Ra ngoài được không?”
Tôi quay đầu lại hầm hầm nhìn cha.
Cha không biết xấu hổ nói: “Cha rất gấp đó.”
Tôi: “Gấp cũng không được! Quan trọng là con đang đi tiểu!”
“Hồi bé đều là cha dắt con đi tiểu được không…” Cha than thở đóng cửa lại, “Ai mà thích xem chứ…”
… Đây chẳng lẽ là vấn đề thích hay không thích chắc, tôi lặng yên không tiếng động tặng một ánh mắt xem thường.
Giọng cha rầu rĩ truyền qua cửa, “Điện thoại của… bạn trai con gọi được chưa?”
Tôi: “…”
Cha: “Hỏi con đấy.”
Tôi kéo quần lên, kéo phẹc-mơ-tuya, đen mặt mở cửa, “Đừng có dùng loạn từ, còn chưa gọi được.”
Sự kiện đó tôi không nói cho cha biết, xem ra là em gái nói rồi, gần đây cha dường như đang bận bịu gì đấy, trông thấy tôi liền lộ ánh mắt bệnh thần kinh (?),khiến tôi rất không muốn nói chuyện với cha.
“Trời cao không phụ người có lòng quyết tâm, cha tin con có thể. Lại nói, con chưa từng nghĩ là người ta lôi con vô sổ đen à?” Cha tiến vào WC, cách ván cửa nói với tôi.
Tôi đang rửa tay, nghe được lời ấy, nhanh chóng lau lau tay, chạy vào phòng em gái, “Em, cho anh mượn di động gọi điện.”
Con bé mười ngón tay gõ phím như sao xẹt, tranh thủ cầm di động quăng qua.
Tôi vội bấm số, để sát bên tai.
Đáng tiếc, kết quả vẫn thế.
Tôi thất vọng ngồi sụp bên giường.
Lúc này em gái đập bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/administrator-khong-muon-cap-ke-voi-toi/2485169/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.