Năm đó, hắn đã đánh mất đi cô. Năm tôi mười bảy, hắn gặp lại những người bạn hắn yêu quý, hắn gặp lại cô. Hắn nhớ mình quay lại Tokyo, thứ hắn nhìn muốn nhìn đến đầu tiên là nhà mở Thái Dương. Nó vẫn như trước cũ kĩ và không có gì mới mẻ hơn, các em ở đây vẫn giả tạo chưng bộ mặt tươi cười, sau lưng lại âm thầm lấy một đứa trẻ không có sức phản kháng ra làm tiêu khiển, giống như hắn hồi còn ở đây. Những đứa bạn cùng trang lứa của hắn dù may mắn hay không cũng đã bỏ nơi thối nát này đi cả rồi, phải đi thôi vốn dĩ đâu có bất cứ cái gì để nuối tiếc ở đây chứ.
Hắn đã bỏ nơi này đi rất nhiều năm, ba bốn năm gì rồi đấy tính đến lúc đó, từ khi được nhận nuôi, bây giờ quay trở lại nhìn một cái cũng chẳng có gì khác biệt so với lúc trước. Hắn nhìn nó như một minh chứng cho những tháng ngày vất vả rất trong đời đã qua rồi. Đến cả bây giờ khi hắn già rồi tôi cũng nhìn nó trước hết. Dù nó có xấu xa cỡ nào có đáng ghét và bẩn thỉu ra sao, hắn vẫn cảm ơn nó vì hắn ở đây mới quen biết được cô và cậu ấy. Trong tâm trí tâm lúc nào cũng là hình ảnh ba người họ ở bên nhau. Và những ngày tháng tháng ấy đã qua lâu rồi.
Hắn đi từng bước quen thuộc trong trí nhớ đến nhà cô. Cô như ánh nắng giữa trời thu vậy, chói lòa mà vẫn dịu dàng khiến người ta không thể rời mắt. Hắn nhớ cô đã rất nghiêm túc nói với người bên cạnh: chúng ta sẽ mãi mãi là chị em tốt của nhau đúng không. Cô rất mong đợi cô ấy trả lời cô, những tháng ngày của cô cũng chỉ quay quẩn quanh cô gái ấy mà thôi, đối với cô có lẽ nếu hắn không xuất hiện, lúc ấy người quan trọng nhất đối với cô có lẽ là cô gái ấy rồi. Chính hắn đã phá hủy đi tình cảm tốt đẹp đó của cô. Chính hắn đã hủy hoại… Mời các bạn cùng đón đọc truyện ngôn tình đầy ngược tâm này!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.