Ngày 8 tháng 11, 9532 trước công nguyên
Tôi kiên nhẫn chờ đợi gặp lại Acheron trên sàn tàu. Bốn ngày qua tôi cố hết sức tìm gặp nó, nhưng không ai cho. Những hành khách bình thường rõ ràng không được phép xuống dưới
hầm tàu không hơn gì nô lệ được phép lên trên.
Hầu hết mọi người đều ra về hết, ngay cả bọn thủy thủ, trong khi tôi và Boraxis vẫn còn đứng đợi.
Cuối cùng, tôi nhìn thấy bóng dáng Acheron xuất hiện. Như cái ngày mà người ta bắt nó xuống hầm, áo khoác chùm kín mặt, đầu cúi xuống.
Không một chút gì của thân thể hay khuôn mặt nó ló ra.
“Em kia kìa!” tôi vui mừng thốt lên.
Nó chẳng nói chẳng rằng.
Tôi giang tay ôm, nó hất tôi ra. Tôi cố nhìn mặt, nó lại bỏ tôi đi một nước.
Hành động đó làm tôi bực bội. Phải chăng đây là lời cám ơn tôi nhận được khi cứu nó khỏi nhà của chú tôi? Chắc chắn dù cho phòng nô lệ có tệ hại đến nào đi nữa, thì cũng hơn việc bị người ta sờ mó chứ.
“Đừng có giận lẫy như vậy, Acheron. Chị đâu có quyền chọn lựa.”
Nó vẫn không nói lời nào.
Tôi muốn nắm lấy vai nó mà lắc. Đây là lần đầu tiên mà hành động của nó làm tôi nhớ đến Styxx. “Chuyện gì xảy ra với em vậy? Trả lời chị đi!”
“Tôi muốn về nhà.”
Tôi hoàn toàn kinh ngạc bởi lời yêu cầu khẽ của nó lại còn đượm sự giận dữ.
“Em có điên không? Tại sao lại muốn trở về Atlantis chứ?”
Nó lặng thinh.
Thở dài bực bội, tôi dẫn nó xuống tàu. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/acheron/145242/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.