Chương trước
Chương sau
Ý thức mơ màng, gương mặt thanh lệ tuyệt sắc đón nhận lãnh diện đang cúi xuống. Giọng nói nỉ non thâm tình từ người đó cứ ko ngừng lưu luyến bên tai. “Huyền Niệm” là ai….ai đang nói.

Chiếc miệng xinh xắn thơm mùi đàn hương mở ra đón nhận lấy cái lưỡi mềm mại ấm nóng. Nó cứ ôn nhu l**m từng chút 1 trong miệng, đến cả răng cũng ko bỏ qua. Môi lưỡi dây dưa chậm rãi hưởng thụ, ko khói ko lửa mà đòi hỏi…..

Luyến ái ngàn năm trước và ngàn năm sau gặp gỡ nhau, liên kết lại bởi 1 khoản ko. Từng đoạn từng đoạn ký ức như khói nhẹ bay về, thấy được nhân sinh cố sự kiếp trước. Là nhân đối với cậu thâm tình vô hối……..Cậu nguyện ý để hắn dắt đi cả đời…..

Môi lưỡi luyến tiếc tách ra, ánh vào trong mắt là đôi mắt chứa đựng linh hồn của nhau, cách xa đã….ngàn năm….

Thân hình như rơi vào khoảng ko, nhu thuận mặc cho hắn ôm lấy. Bất luận có bị đưa đến nơi nào, cậu đều biết nơi đó rất quen thuộc mà thôi.

「Phạch –」

Một cánh cửa đóng lại ko giấu nỗi sự yêu thương hàng thế kỷ. Đại hồng hỷ tự[1], chỉ có mình ngươi, chỉ mình ngươi mà thôi.

Bị nam nhân nhẹ nhàng đẩy nằm xuống giường, thân hình nằng nặng áp lên trên thân thể mềm yếu. Thấy y khấu từ từ được cởi ra, hai người trút xuống những gì trói buộc trên người.

Nam nhân đặt mình giữ thân hình của cậu. Hai chân mạnh mẽ mà hữu lực mở ra địa phương bị che dấu. Cúi nhìn nóng bỏng vào nơi đó, dần dần d*c v*ng bị hắn dùng răng lưỡi làm cho căng phồng lên.

“Ah…” Ánh mắt say mê đang hướng vào bộ dáng âu yếm của hắn, ko kiềm được lên tiếng gọi: “Thiết Sinh… đừng tra tấn ta nữa…” Được sủng ái thật cẩn thận, nhưng ko hiểu sao lại đau lòng, lệ chảy dài 2 má, giống như là mình đang chịu ủy khuất trước sự sở hữu của hắn.

Đầu ngón tay quét lấy dịch thể trơn bóng nhanh chóng nhập vào cơ thể cậu, lại khơi lên nhiệt tình, môi lưỡi ngậm chặt trong nháy mắt hút mạnh, khiến toàn bộ mật dịch được phóng thích. Nuốt vào toàn bộ, ngẩng mặt lên nhìn kỹ mặt cậu đã đỏ thắm 1 màu tình triều. Ngón tay cứ chầm chậm ra vào nơi cánh hoa đang mấp máy,  uyển chuyển thăm dò, bên trong thân thể như khóc như than….

“Ân… a… Ân…”

Giai điệu cứ du dương phụ họa theo, cổ vũ cho hành vi càng lúc càng thô lỗ. Người cứ phập phồng lên xuống thúc giục hắn hợp thể. Rút ra ngón tay, đem d*c v*ng của chính mình hướng nội thể của cậu mà tiến nhập vào, ghẹo cho cậu cao giọng mà gào to –

“Ah –”

Mười ngón tay trắng nõn nắm chặt lấy cánh tay của hắn. Cậu đang ôm chặt chỗ dựa của mình. Da ngoài nóng bỏng cọ xác lẫn nhau. Sự yêu thương tràn ngập trong lòng. Mặc cho hắn ôn nhu cùng bá đạo chiếm lấy. Tâm hồn hợp nhất trở về thời điểm sơ khai, thâm tình quyến luyến ….

Dũng mãnh tiến nhập vào, đem linh hồn của cậu vùi sâu dưới vực thẳm. Trong đầu giờ đây chỉ còn lại hình ảnh của người bạn đời vĩnh kết đồng tâm, chỉ có mình hắn mà thôi.

Ko thể nào cắt đứt được ràng buộc giữa hai người. Muốn hắn, yêu hắn, chỉ cần hắn mà thôi –

Hai cơ thể đầy mồ hôi triền miên quấn lấy nhau. Nhiệt độ ấm áp của hắn làm tan chảy trái tim đóng băng của cậu. Một tia sáng chiếu thẳng  vào tâm hồn. Chấp nhận tình ý của hắn, chỉ có thể thuộc về mình hắn mà thôi….

Đôi mắt đẹp khép hờ lại, giờ chỉ thấy duy nhất ánh mắt thâm tình kia mà thôi. Ngón tay lướt nhẹ lên gương  mặt cương nghị kia. Đôi môi xinh đẹp dán vào hai phiến môi mỏng, lưỡi tham lam tiến vào, chơi đùa cùng hưởng thụ dư vị ngọt ngọt của tình cảm mãnh liệt kia. Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, tiết tấu của hai người cũng càng lúc càng nhanh. Thân mình mềm yếu đang run rẩy mạnh mẽ, hai bàn tay đang chặt chẽ nắm lấy hắn, cho đến khi cả hai phóng thích đỉnh điểm của d*c v*ng. Trước mắt hiện ra 1 vầng sáng rực rỡ, tâm tình hòa hợp vào nhau, trong chốc lát sau, một cơn sóng t**h d*c khác lại bắt đầu…..

Mái tóc ẩm ướt che đi 1 phần gương mặt tuyệt sắc. Ôn nhu vén nó sang 1 bên cho cậu. Hơi nóng của da thịt tiếp xúc trên người, vừa rồi triền miên như 1 giấc mộng, Hàn Thanh Vân muốn nghĩ như thế.

Hách!

Bạch Văn Hạo cả người lạnh run, hít sâu 1 hơi, cậu vừa mới cùng hắn làm chuyện tốt gì?!

Sờ sờ thân thể cứng rắn của người kế bên, sao cậu lại dựa sát vào người của hắn như thế?

Thân thể ko được che đậy tiếp xúc với hơi lạnh của ko khí, chớp mắt 1 cái đầu cảm thấy rét run. Toàn bộ lý trí đều quay trở về –

“Ah!” kinh hãi kêu lên 1 tiếng, thật trái ngược hoàn toàn với hương vị tràn đầy t**h d*c trong phòng. Cả người Bạch Văn Hạo ngay lập tức nhảy xuống giường, cuống quít tìm kiếm. Quần áo của cậu đâu rồi?

Ở đâu?

Thấy cậu đang tìm loạn khắp nơi, Hàn Thanh Vân làm ra vẽ tốt bụng, vươn tay ra trước mặt cậu, hỏi: “Em tìm cái này hả?”

“Nói….nhảm!” Bạch Văn Hạo trợn mắt, nói lắp bắp như nuốt phải lưỡi của mình, chộp lấy quần áo che vội lại thân mình, vội vội vàng vàng mặc nó vào.

Hàn Thanh Vân cũng xuống giường mặc lại quần áo nhưng động tác có phần từ tốn hơn. Hắn lên tiếng nhắc nhở cậu: “Chúng ta chiếm phòng tân hôn của người ta rồi. Anh đang nghĩ, nếu cổ nhân phát hiện chúng ta cưu chiếm thước sào, ko biết là sẽ làm gì nữa nga?”

Hở!

Bạch Văn Hạo lần thứ hai bị dọa cho hoảng loạn “Nói nói….bậy!” Đến nghĩ cũng ko dám nghĩ là có chuyện hoang đường như thế xảy ra. Ko thể nào … Thế ko phải là ví dụ rõ ràng cho việc miễn phí chiêm ngưỡng cảnh cậu cùng nam nhân…..

「Rầm –」

Đỏ mặt tía tai, từng luồn từng luồn khí nóng bốc lên đỉnh đầu.

Giây tiếp theo, Bạch Văn Hạo bắt đầu đổ thừa –

“Tại anh hết!” Xoay người, ngẩng đầu nhìn thẳng mặt hắn mà lên án, giận dữ: “Anh anh anh….thật hay quá mà!”

Thấy mắt cậu trợn tròn, cả người dường như ko ngừng run rẩy, có cần kích động như thế ko, là khen hắn sao? (=.=ll)

Hàn Thanh Vân nắm lấy tay cậu, nói ra sự thật 1 cách rõ ràng: “Anh biết vừa rồi em cũng rất vui mà, chúng ta phối hợp ko 1 kẽ hở luôn đúng ko?” (Haiz! Hữu bó tay, dù ở thời nào thì mặt anh cũng dày vô đối cả.)

Tâm tình giữa hai người bọn họ tuyệt đối ko có 2 chữ『khuê oán』. Hắn đối với cậu cực kỳ hài lòng.

Bất quá, sao cậu lại có vẽ như là hơi khó chịu ah?

Bạch Văn Hạo nhăn mày tiếp tục lên án: “Anh lại thôi miên em……. Em đang giận lắm đó!”

Cậu như vậy mà lại nghe theo sự an bài của hắn. Sao lại như thế?

Suy nghĩ cả buổi cũng ko tìm ra lời giải thích hợp lý. Đều tại nam nhân chết tiệt này gặp quỷ rồi múa mấy động tác võ thuật đẹp mắt — mê hoặc, thu hút tinh thần của cậu. Chắc cậu nhìn nhầm rồi. Cái gì mà y phục chú rễ, hồng giá y, nghĩ lại chỉ thấy hoang đường. Rõ ràng trên người đang mặc quần áo hiện đại mà.

Cậu sao có thể lầm lẫn về y phục như thế?!

Bạch Văn Hạo bị ảo ảnh làm cho mơ hồ. Thật ko thể nào hiểu nỗi tại sao mình lại gọi hắn là — 『Thiết Sinh』?!

Nam nhân này còn gọi cậu là –『Huyền Niệm』?!

Tâm tư nhất thời thay đổi, cậu hờn giận hỏi “Có phải anh đã xem em là thế thân của Huyền Niệm gì đó hay ko hả? Rồi mới thôi miên em, hại em làm mấy chuyện kỳ quái……với anh…..” Quay mặt đi, cậu ngượng ngùng ko nói hết câu.

“Sao anh lại làm vậy?” Hàn Thanh Vân tới gần cậu, hỏi: “Bộ em ko thấy vui thích hả?”

Rầm! hai má của Bạch Văn Hạo như bị thiêu đốt, nóng hừng hựt….

“…” Người giống như bị câm, ko thể nào trả lời câu hỏi được.

Hàn Thanh Vân cúi đầu, liếc xéo cậu 1 cái, lên tiếng giúp cậu nhớ lại “Khi làm lần đầu tiên là em câu dẫn anh mà, anh nhớ rõ lắm đó nga.”

“…” Lần thứ hai cậu ko có lời nào phản bác lại.

Sách, Bạch Văn Hạo xấu hổ đỏ hồng hai má, vô tình lộ ra trạng thái xinh đẹp –

Hàn Thanh Vân nhìn ngắm hình ảnh được phản chiếu qua bàn trang điểm của cậu. Mị mị hai mắt, quả thật là vật phẩm thượng hạng cực kỳ hấp dẫn mà.

Dường như trong vô thức muốn làm 1 việc –

Hàn Thanh Vân chầm chậm bước đến bàn trang điểm, lặng yên đứng phía sau cậu, nhẹ nhành vén tóc cậu lên, buộc nó lại thành 1cái kết, chỉ thiếu 1 cây ngân trâm tinh tế vắt qua mà thôi. Mái tóc xinh đẹp như 1 cái đuôi ngựa xinh đẹp hờ hững buông xuống rất tự nhiên.

Bạch Văn Hạo sớm đã giống như cây mộc xuân cứng đờ tại chỗ. Cũng nhìn thấy phản chiếu trong kính là 1 đôi bóng người. Một đen 1 trắng, nam nhân cả người phát ra khí thế lạnh lùng cùng 1 nam tử có khí chất tự nhiên ở cùng 1 chỗ…..

***

“Ah!”

Bạch Văn Hạo cố sức nháy nháy mắt mấy cái. Thân mình tự nhiên mềm nhũng, quơ quơ tay, cậu cậu…..lại thấy ảo ảnh nữa rồi.

Một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng thon thả, đỡ cho cậu ko bị té xuống. “Sao vậy?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Anh ….có thấy gì ko?”

“Thấy cái gì?”

“Gương đồng…..trong đó.”

“Không phải là hình của 2 chúng ta sao.”

Hát! “Nói nhảm” Bạch Văn Hạo khẽ cắn môi, thì thầm mắng: “Nếu thấy thêm mấy người, ko phải là hù chết em sao?”

Ách, bọn họ lúc nãy thấy 1 đoàn rước dâu. Khi đó cậu nổi lên ý muốn chơi đùa, nên nhảy vô giúp vui. Hàn Thanh Vân nheo nheo con mắt sắc bén. Bên trong gương đồng chỉ phản xạ hình ảnh của hai người hiện đại họ mà thôi “Văn Hạo, em đừng khẩn trương, chúng ta thấy là người, ko phải quỷ đâu.”

Hắn thậm chí còn thấy cậu mặc hồng giá y, đẹp quá đi mất…..

“Ta thương ngươi…..rất thương ngươi.” Hôn nhẹ lên mái tóc đen của cậu, mũi thân mật cọ xát, người trước mắt luôn làm cho hắn có cảm giác hư ảo, lúc nào cũng có thể biến mất “Đừng phụ bỏ ta, hứa với ta ko được phụ ta….”

Tiếng nói trầm thấp như phiêu lãng giữa ko khí trong phòng. Giống như đang bất an khẩn cầu. “Em…” ko muốn phụ hắn.

1 áp lực nặng vô cùng đè lên ngực, khiến cậu ko sao thở nổi, “Ta không có phụ bỏ ngươi, ko có, ko có…”

Đem mặt vùi vào giữa hai cánh tay, nội tâm đang co rút đau đớn, có gì đó như vô hình đang trói buộc lấy thân thể?

Tựa như xiềng xích nặng nề, mang ko nổi, thật quá mệt mỏi……

Lòng bàn tay ướt đẫm, ko biết nước mắt đã chảy ra từ lúc nào, nghẹn ngào ko thể kiềm nén được. Biểu hiện mạnh mẽ bên ngoài chỉ là giả dối, cậu vốn yếu ướt vô cùng…..

Bao nhiêu đêm đã trôi qua, cậu cũng đã bao nhiêu lần trốn trong góc tối tâm hồn của mình mà khóc thầm, cố ngăn ko cho lệ chảy dài trên má. Nào ai thấu hiểu từ thân thể đến tâm hồn, tất cả chỉ có thương tật mà thôi…..

“Đừng khóc” mạnh mẽ khéo tay cậu ra, cúi đầu hôn lên dòng lệ đang chảy, làn môi mỏng nhẹ nhàng an ủi bên tai: “Em còn có anh mà.” Như là trời sinh chỉ để thích mình cậu. Muốn che chở cho cậu, muốn làm bạn cả đời với cậu, muốn ngày ngày ở cùng 1 chỗ….

“Anh thương em.”

Chính câu nói này làm cho cậu biến thành 1 đứa ngốc!

Bạch Văn Hạo chớp chớp đôi mắt ướt át. Ngạc nhiên không hiểu sao mình lại khóc với hắn như vậy?!

Sắc mặt lập tức trầm xuống, kháng nghị: “Anh đừng quá đáng như vậy nga. Bộ trêu chọc em vui lắm hả?”

Chớp mắt 1 cái, Hàn Thanh Vân dường như bị sét đánh trúng, sắc mặt tối sầm… Sao cậu lại có cái suy nghĩ kỳ cục vậy ta?

“Anh trêu chọc em hồi nào” khôi phục lại thần sắc. Hắn lập tức khẳng định “Anh thương em mà.”

Bạch Văn Hạo nhướng mày nhìn thẳng vào mặt của hắn, “Anh còn dám nói! Cái gì mà thương với mến. Chúng ta là 2 người xa lạ mà, anh còn thôi miên em nữa nha. Cho dù anh muốn em thương anh cũng ko thể dùng thủ đoạn đùa giỡn như vậy được.” Thuật thôi miên của nam nhân chết tiệt này thật cao cường. Cậu vô lực chống đỡ, chỉ có thể ngây ngốc mà thích hắn, giống như là chuyện tự nhiên vậy đó…

Lau lau đi nước mắt. Cậu đã bị mấy cảnh hảo huyền làm cho sắp bị suy nhược thần kinh rồi. Làm ra mấy chuyện quá xấu hổ, rồi còn khóc lóc lộn xộn 1 hồi. Cậu trong mắt hắn sao lại ko có lấy 1 điểm tốt đẹp vậy hở trời?

Cậu đâu phải là ma khóc nhè chứ….

Bạch Văn Hạo cứ nói 1 hơi, xong cúi đầu ngốc ngếch, chờ hắn giải thích rõ ràng –

Hàn Thanh Vân nhìn chăm chăm vào mái tóc đen óng, suy nghĩ: sao cậu lại ngu ngốc như thế?!

“Hai người chúng ta ở trên giường của người lạ. Mấy chuyện ko nên làm cũng làm hết trơn rồi. Còn gọi nhau bằng mấy cái tên lạ hoắc.” Này phải nói làm sao đây?

Quay đầu nhìn ngắm cái giường lớn được trạm trỗ hoa văn, “Khăn trải giường còn lưu lại chứng cớ kìa.” Hắn cũng không thể bất lịch sự đến nỗi ko được chủ nhân đồng ý. Nhưng cái khăn trải giường cách đây mấy thế kỷ còn lưu lại dấu vết mà.

Nếu sau này cậu thà chết ko nhận nợ, hắn có thể lấy cái khăn trải giường từ mấy trăm năm trước ra uy hiếp, muốn cậu『lấy thân đền đáp』. (Anh Vân làm như ảnh là nữ nhi vậy, làm xong rồi đòi người ta chịu trách nhiệm  )

Bạch Văn Hạo liếc trộm hắn 1 cái, thầm nghĩ:

Nam nhân chết tiệt, nói cái gì mà chứng cứ?!

Bảo cậu nhận lỗi còn giữ gìn chứng cớ, ko bao giờ đâu nha… Nữa đùa nữa thật giở thủ đoạn hèn hạ. Cậu rốt cuộc là có ý thức ko đó – Cậu vô thức thừa nhận, cứ muốn dựa vào hắn mà thôi….

“Em hoàn toàn ko hiểu gì hết” Cậu nhịn ko được cất tiếng nói.

Hàn Thanh Vân thở nhẹ 1 cái. Nên giải thích những chuyện kỳ dị mà bọn họ vừa trải qua như thế nào đây?

Hắn hỏi ngược lại: “Văn Hạo, em ko thấy kỳ quái sao. Tại sao chúng ta lại tới nơi này?” Trong đầu toàn quanh quẩn mấy chuyện hoang đường “Những sự vật ở đây có liên quan gì đến chúng ta ko?”

Hắn đối với cảnh vật ở đây cảm thấy vô cùng quen thuộc. Đảo mắt nhìn xung quanh, cảnh vật bày trí trong căn phòng cổ đại này thật thân thiết. Muốn tìm ra một chút manh mối chứng minh cảm giác của mình là đúng.

“Anh lại nói bậy.” Bạch Văn Hạo thấy hắn ko biết hối cãi.Cậu ấp úng chỉ trích: “Anh 8 phần là xem phim nhiều quá, mới nghĩ đến mấy chuyện ko thực tế tào lao như vậy.”

Sao hắn lại ko muốn cả hai cùng ở luôn tại nơi này?

Đáng lẽ phải nghĩ xem nên giải quyết vấn đề như thế nào.

Còn phải loại bỏ mấy ảo ảnh lúc nãy nữa. Không gian lúc này thực sự có hay ko sự tồn tại của『 cổ nhân 』?

Bạch Văn Hạo bắt đầu cảm thấy vấn đề thật phiền phức. Thần kinh lại bị suy nhược thêm 1 chút.

Hàn Thanh Vân cong môi cười “Anh ko có nói bậy nha. Em thấy cái gì mà cứ luôn miệng nói anh thôi miên em vậy? Hay là thấy hình ảnh lúc chúng ta ở cùng nhau?”

Hách!”Nguyên lai anh cũng thấy….”

“Đúng vậy ah.” Hàn Thanh Vân ôn nhu nhìn vào vẻ mặt đang trợn tròn mắt ngạc nhiên của cậu, an ủi: “Đừng sợ, chúng ta chỉ đang thưởng thức bức cổ họa ngàn năm trước thôi.”

“Họa gì?”

Bạch Văn Hạo ngẩng mặt nhìn theo hướng hắn chỉ, đột nhiên –

Một bức thiên luân thân tử đồ đang treo trên tường. Trong đó chứa đựng hình ảnh của cô dâu và chú rễ. Gương mặt ko thể nào quen hơn được nữa –

Hách! Ngón tay của Bạch Văn Hạo run rẩy chỉ chỉ bức tranh, môi cứ lẩm bẩm: “Này….là hai chúng ta mà….”

Có cùng 1 cảm nhận, nhưng Hàn Thanh Vân lại cực kỳ bình tĩnh, lại cười 1 cái – “Ah…, xem ra, suy đoán của anh là đúng rồi. Hai chúng ta kiếp trước chắc có quan hệ rất khăn khít, nên kiếp này mới quen nhau nha.”

Khó trách, hắn đầu tiên thấy cậu, là đã thích rồi….

Đột nhiên, trời đất đảo lộn. Đầu óc mơ màng. Tiền nhân lưu lại chứng cứ  để làm gì?

Không phải thôi miên mà là hiện thực cùng ảo ảnh dẫn dắt…

Bạch Văn Hạo chú ý tới một chuyện, liền chỉ ra: “Hai bức tranh này đều do 1 người vẽ ra. Anh xem, trên bức thiên luân thân tử đồ này ở góc có đề danh tính: 『Thiết Sinh』.” Cậu hồi nãy cũng gọi hắn là『Thiết Sinh』, hay đây là tranh vẽ kiếp trước của hắn?

Hàn Thanh Vân lại chỉ bức tranh còn lại kia, “Còn người vẽ bức tranh này dưới góc có đề là 『Duẫn Liên Nhi』.”

Bạch Văn Hạo giật mình kêu lên:

“Ah! Đứa nhỏ trong bức họa này…..Dường như em đã gặp ở đâu rồi.”

Suy nghĩ 1 chút,  Hàn Thanh Vân tiếp tục nói:

“Nếu hai đứa nhỏ trong bức tranh nhỏ lại khoảng 5 tuổi, thì hoàn toàn giống với em trai và em gái của anh đó.”

Lúc này, Bạch Văn Hạo mới mơ màng hình dung lại gương mặt trong bức họa – Trong đầu nhất thời nhớ ra. Giao báo…..bé trai…..còn có con chó nữa…..

Bọn họ ko phải là có quan hệ gì với nam nhân này chứ.

[1]  Đại hồng hỷ tự  là chữ này nè ^.^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.