Chương trước
Chương sau
Duẫn Huyền Niệm sau đầu bị đánh tạo thành 1 vếch thương lớn. Vì mất máu quá nhiều, hắn liên tục hôn mê trong 3 ngày 3 đêm, thời gian này lại sốt cao ko ngừng, thỉnh thoảng lại phát sinh nôn mửa. Lãnh Thiết Sinh ko ngủ cứ chầu chực chăm sóc bên người. Còn dặn dò Xuân Hoa đem thức ăn nấu thành cháo loãng để uy thay cơm. Nhưng mà, bất luận thứ gì cho vào miệng từ cháo cho đến thuốc, đều ko thể tiêu hóa được, bị Duẫn Huyền Niệm phun ra sạch sẽ.

Thiên hạ trước mắt từ từ tiều tụy. Lãnh Thiết Sinh mỗi ngày đều giúp hắn lau rữa, thấy làn da ko phải trắng nõn gần như trong suốt, thì cũng do sốt cao mà sinh ra đỏ bừng. Hắn toàn thân ra mồ hôi lạnh, yếu ớt như sắp ra đi vĩnh viễn………

Tính tình của Lãnh Thiết Sinh cũng theo đó mà xấu đi. Phẫn hận tức giận mỗi phút mỗi giây lại tích lũy tăng thêm. Chút xíu việc nhỏ nhặt cũng khiến lửa giận của y phát tác lên tận trời. Thậm chí các hài tử đến phòng thăm hỏi nương cũng bị y trách cứ. Làm cho không khí toàn gia mây đen mù mịt, sấm chớp liên hồi……….

Thần kinh của Lãnh Thiết Sinh căng thẳng vô cùng, chưa bao giờ thả lỏng được nữa khắc. Đến cả khi ngủ, y cũng chỉ dám nữa ngủ nữa thức, luôn chú ý xem nhiệt độ thân thể của thiên hạ là cao hay thấp. Trong lòng tràn ngập bất an, ngoài miệng liên tục cầu xin chúng thần linh phù hộ cho Huyền Niệm của y được khỏe mạnh. Bất luận muốn y mất ngủ bao lâu, chịu bao nhiêu khổ hình tra tấn cũng được, y sẽ tình nguyên nhận hết……….

Lãnh Niệm Sinh thấy rõ tinh thần của cha đã rơi vào cuồn loạn. Bất luận thế nào cũng phải ở bên cạnh, chăm sóc cho nương, càng ko muốn ai đến gần, cứ chăm chăm bảo hộ nương quá độ như thế.

Thế là, nó và Liên Nhi đều có chung suy nghĩ. Nếu như nương chưa tỉnh lại thì đừng đến quấy rầy bọn họ.

Lãnh Niệm Sinh vẫn không quên chuyện trong nhà có tặc. Mỗi khi trời tối, nó liền dời đến thư phòng mà ngủ. Đơn giản là cắm sào đợi nước[1]

Duẫn Huyền Niệm dưới sự chăm sóc tận tình của Lãnh Thiết Sinh, cuối cùng đến giữa trưa ngày thứ tư  thì cũng khôi phục ý thức –

“Đầu của ta đau quá……”

Lãnh Thiết Sinh nghe hắn nói lời vô nghĩa, còn thấy hắn trở mình định đứng dậy, y liền lập tức để chén thuốc vừa sắc xong xuống bàn. Sau đó ngồi bên mép giường đỡ nữa người hắn lên, thật cẩn thận để hắn dựa vào lòng mình, cúi đầu nhìn hắn nói: “Cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh,…Cảm tạ trời đất……….” Lãnh Thiết Sinh rốt cuộc cũng có thể thở dài nhẹ nhõm, tâm trạng vô cùng kích động, ko dám ôm chặt lấy hắn.

Sợ hắn thân hình mỏng manh sẽ cảm thấy khó chịu, sợ hắn chớp mắt 1 cái liền biến mất, sợ hắn lại ko có vận khí tốt………

“Đừng làm ta sợ nữa nha, Huyền Niệm……”

Duẫn Huyền Niệm vẫn chưa kịp nói gì, chỉ là im lặng dựa vào nam nhân. Quyến luyến lòng ngực rộng lớn, ấm áp của y. Tai muốn nghe thấy giọng nói trầm thấp, mũi muốn cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái. Tất cả đều quá quen thuộc và chân thật. Tựa hồ như trở lại trước đây, giống như trước đây………

“Thiết Sinh, bức họa của ta……… có ở đây  ko?”

Lãnh Thiết Sinh cảm thấy hơi tức giận, không khỏi đau lòng nói: “Tỉnh dậy là nhớ ngay họa. Vì nó xém chút nữa là mất mạng rồi………” Hai tay nhanh như chớp nắm chặt thành quyền. Mấy này nay vì luôn ở sát bên chăm sóc thiên hạ, nên chưa tìm nhạc phụ tính sổ. Oán khí nghẹn ở trong lòng thật sự sắp bạo phát rồi!

Vì hắn, y nhẫn!

“Các người xem ta là cái gì…….”

Duẫn Huyền Niệm sau khi tỉnh lại, liền cực kỳ bình tĩnh. Lãnh Thiết Sinh lúc này mới phát hiện thiên hạ như vậy dường như có chút bất đồng. Rốt cuộc là ko ổn chỗ nào?

Tâm hoảng ý loạn, y có dự cảm ko hề tốt. Thật sự ko tốt chút nào………..

“Thiết Sinh, sao ngươi ko đốt đèn, ta ko thấy gì cả………”

Lãnh Thiết Sinh nghe vậy, liền thở ra mấy hơi khí lạnh, hai tay nâng gương mặt thiên hạ lên. Nhìn thật kỹ hắn, trên đầu còn quấn vài mảnh vãi, mấy dúm tóc rối rơi toán loạn trước mắt, nhẹ nhàng vén lên cho hắn, lộ ra 1 đôi mắt tuyệt đẹp –

Tiễn thủy u đồng chứa đầy hơi nước mênh mông, ngay cả chớp cũng ko chớp. Lệ quang trong suốt lấp lánh tỏa sáng. Hai con ngươi như mực đen lay láy…….

“Ngươi……” Lãnh Thiết Sinh chớp mắt một cái mặt mũi đều xanh mét lại.「Rầm!」tình thiên phích lịch (sấm chớp giữa trời trong). Thế giới hạnh phúc mỹ mãn của y bắt đầu tan nát, vỡ vụn –

Sau đó liền nghe hắn tan nát cõi lòng mà hét lên –

“Cút ngay!”

***

Thê lương la hét hồi lâu trong phòng, cõi lòng hắn đầy bi thương và tan nát. Từng giọt lệ trong suốt thành hàng rơi xuống…..

Ánh mắt trống rỗng, ko thể thấy được bóng dáng của người thương, khuôn mặt của hài tử, thậm chí cả hình dung của mình.Thế giới của hắn giờ đây chỉ còn 1 màu tối đen, thương tâm vô tận. Thay đổi nó là chuyện vô lực, chỉ có thể đau thương thừa nhận…………

Duẫn Huyền Niệm tan nát cõi lòng. Tâm hồn nặng trĩu, sự đau đớn từng chút một ăn mòn vào da thịt, vết thương dường như ko bao giờ có thể kép miệng.

“Các người cho ta là gì……” Hắn ko ngừng lẩm bẩm:  “Ta giờ đây có tài cán gì…….là 1 người mù……cái gì cũng ko nhìn thấy,…..là 1 người mù.”

Từng hàng nước mắt ấm áp chảy xuống như sát thêm muối vào vết thương. Trong lòng day dứt và đau đớn vô cùng. Tại sao trong lúc này, hắn đã nghĩ là sẽ ko buông tay rồi …… Không muốn buông tay………

Duẫn Huyền Niệm mở miệng nói lên tâm ý trong lòng mình: “Ngươi đi đi, ko cần để ý đến ta. Ta không xứng ở chung với ngươi………”

Lãnh Thiết Sinh giật mình. Nương tử tự ti nên ko cần  y: “Huyền Niệm, ngươi……”. Lãnh diện hết xanh rồi lại trắng, nghiến răng nghiến lợi dằn xuống tức giận, cố gắng kìm chế để ko quá xúc động mà bóp chết hắn.

“Bộ ngươi cho ta là quân lang tâm cẩu phế hay sao. Thấy ngươi bị mù liền ko cần nữa phải  ko?” Y  giận dữ hỏi.

Duẫn Huyền Niệm đẩy Lãnh Thiết Sinh ra. Cả người ngã xuống giường, quỳ rạp trên mặt đất, sờ soạng chung quanh. Hắn ko tìm được hài của mình, thậm chí ngay cả mình đang ở nơi nào cũng ko biết. “Ta vô dụng rồi…….là phế nhân…..phế nhân!”

Hở! “Ngươi…… Đang nói mấy lời ngu xuẩn gì đó.” Lãnh Thiết Sinh ngồi xuống trước mặt hắn, vươn hai tay muốn đỡ hắn đứng lên, lại bị hắn phẩy tay loạn xạ, cự tuyệt.

Duẫn Huyền Niệm trợn to đôi mắt ko thấy gì. Phải nhìn nơi nào đây?

Lập tức, hắn không khỏi tự giễu mình – có gì khác biệt sao. Hắn căn bản là có nhìn thấy gì đâu, so với thời điểm hắn bị câm lúc trước càng tàn phế hơn! “Ta hiện tại vô dụng vô cùng. Đừng nói là vẽ tranh, ngay cả các sinh hoạt đơn giản cũng ko làm được. Ta trở nên khiếp nhược như vậy, ngươi còn muốn ta làm gì. Ta không nên sống trên đời mới đúng. Ta có thể làm gì được cho ngươi? Căn bản chỉ có phá hỏng làm liên lụy ngươi, còn hại ngươi bị nhân nhạo báng……… Ngươi cho là ta sẽ chấp nhận như vậy sao?”

Hai nam nhân cùng lập gia đình sống chung với nhau, dù cho có làm gì cũng ko trọn vẹn và đầy đủ được. Này có thể coi là làm bậy đi, cho nên đã bị báo ứng. Lão Thiên gia chính vì vậy đã phạt hắn ko thể thấy được người mình thương nữa rồi……….

“Huyền Niệm, lại đây.” Lãnh Thiết Sinh muốn ôm hắn trở lại giường, nhưng tay vừa đụng đến liền bị hắn đẩy ra –

“Cút ngay, đừng để ý ta……” Duẫn Huyền Niệm tâm tình kích động hét lên.

Lãnh Thiết Sinh thấy hắn cứ ko có mục đích sờ soạng lung tung, đi đến cái ghế cách đó ko xa. Hắn thà dựa vào 1 cái ghế chứ ko thèm tựa vào y.

Lãnh Thiết Sinh đối với tính cố chấp của hắn ko khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Cõi lòng đầy yêu thương đã bị tính tự ti của hắn nghiêm trọng phá vỡ. Cảm giác nóng giận cuối cùng cũng ức chế ko được, rốt cuộc đã bùng nổ –

Y hét lên: “Ngươi muốn cứng đầu đến khi nào hả?  Ngươi thừa biết là ta thương ngươi, cho dù chết cũng ko thay đổi mà. Tại sao ngươi chỉ vì 1 đôi mắt ko nhìn thấy đường mà cự tuyệt ta? Ngươi cho là ngươi có tiền đồ thì ta mới có thể khoái nhạc và kêu ngạo sao? Ngươi sao ko nghĩ rằng ta thương ngươi chỉ đơn giản là ta thương ngươi, chứ ko phải vì tài hoa trên người ngươi. Ngươi hiện tại nên nghe cho rõ ràng 1 chút, ta mặc kệ ngươi câm hay điếc, mù hay đui gì cũng được, ngươi vĩnh viễn cũng là người của Lãnh Thiết Sinh ta, cả đời đừng hòng thay đổi!”

Nghe vậy, Duẫn Huyền Niệm chậm rãi nhắm mắt lại, tựa đầu lên thành ghế. Hai má trên mặt đã nhanh chóng đẫm nước mắt. nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta bây giờ muốn liếc ngươi 1 cái cũng ko thể nào làm được. Ngươi có biết hay không, ngươi khiến cho ta ngay đến thở ra cũng cảm thấy bi thương……”

Chớp mắt một cái, máu toàn thân của Lãnh Thiết Sinh nhất thời đông cứng lại. Cuối cùng đã ý thức được – Bất luận là y nói cái gì, nương tử cũng ko cần y…………

***

Hắn đau thương mãnh liệt như thế, làm y cũng sắp hít thở ko nổi………

Tại sao lại như thế…….. Hắn rõ ràng có thương y. Lúc bọn họ thân thiết trong phòng, y có thể cảm nhận được 1phần thân thể của hắn càng lúc càng xa, giống như một làng khói nhẹ hư ảo,  khiến người khác ko thể nắm bắt được linh hồn. Tại sao……vì…..mù…….

“Huyền Niệm, mắt ngươi đã ko thấy gì rồi, ngay cả trái tim cũng ko cho ta đi vào sao. Như vậy là tra tấn ta, ngươi biết ko……….Ta lúc nào cũng nghĩ đến ngươi, sẽ cảm thấy đau lòng lắm đó.”

“Tránh ra…… Cầu ngươi tránh ra.”

Lãnh Thiết Sinh đi ra khỏi phòng, chẳng bao lâu sau liền nghe trong phòng truyền đến âm thanh「linh binh lách cách」 Y liền quay lại, buồn bã tựa đầu vào cánh cửa. Bất đắc dĩ đứng bên ngoài, cõi lòng tràn ngập lo lắng và yêu thương………..

Y hiểu rằng hắn cần tôn nghiêm, cần phát tiết, cần một mình một người xoa dịu vết thương. Lãnh Thiết Sinh dựa vào cửa, tay run run gắt gao nắm chặt, cố gắng kiềm chế ý muốn bước vào, bầu bạn, thu dọn……..

Cuối cùng cũng ko kiềm được, mặc kệ hắn có xua đuổi mình hay ko, y lặng yên đẩy cửa ra. Ánh mắt u buồn xuyên qua khe hở của cánh cửa. Hát…… Tim đột nhiên nhói lên 1 cái. Tay hắn đang nắm lấy khăn bàn「Loảng xoảng –」

Chén thuốc trên bàn rơi xuống, thấy rõ khuôn mặt của nhân vật kia so với giấy còn trắng hơn. Hắn ở trong phòng bị hoảng sợ, mà y ở bên ngoài cũng phi thường đau đớn…….. Mặt đất bừa bãi, rốt cuộc ko biết hắn đã ngã mấy lần rồi mà thân thể lại có vài vếch bầm như vậy……..

“Tại sao ko cần ta………” Y ko ngừng hỏi.

“Ngươi làm cho ta ngay cả thở cũng cảm thấy bi thương………”

Lặng yên đóng cửa lại, Lãnh Thiết Sinh toàn thân nhanh chóng rời đi. Cả thể xác và tinh thần đều thấy buồn đau. Nếu ngay bây giờ mà ko làm cái gì, chắc chắn y sẽ nổ tung mất……..

Lãnh Thiết Sinh nhanh chóng nhảy lên tuấn mã, lao ra khỏi nhà. Y dặn dò Xuân Hoa vài câu, rồi lập tức biến mất ra khỏi đôi mắt đang rưng rưng của Xuân Hoa –

Lãnh Thiết Sinh đến sòng bạc do Khuyết Bất Thấu quản hạt. Y đi đến đâu liền khiến người ta phát run đến đó, mọi người đều phi thường cảm nhận khí thế toàn thân đại gia là lạnh lẽo dữ dội. “Nhân đả thương Huyền Niệm ở đâu?”

“Gia, đang giam trên lầu, chờ người xử trí ạh.”

“Đem đao đến.”

“Hả! Đao?” Khuyết Bất Thấu hoảng hồn, giật mình 1 cái. Gã nghĩ là cùng lắm thì gia cũng chỉ cắt đi gân chân của bọn kia để từ nay về sau ko làm việc ác nữa. Nhưng…….

“Gia, người thật sự muốn chặt 1 tay 1 chân của bọn nó?”

“Chút nữa, dù có nghe âm thanh gì, thì bất luận là ai cũng ko được phép bước vào.”

Lãnh diện đóng băng 3 thước. Duệ nhãn chứa đầy sát khí. Từng bước, từng bước 1 đi lên lầu. Một lúc lâu sau, quả nhiên trên đó truyền xuống âm thanh kêu hét thảm thiết, làm cho dưới lầu ai nấy đều sợ đến bay mất hồn vía.

Đợi Lãnh Thiết Sinh xuất hiện lần nữa, đã thấy trên tay đang cầm mấy nhãn cầu (tròng mắt) máu chảy đầm đìa, quăng ngay vào thùng rác. “Sai người đem 2 tên gia hỏa trên kia lên núi cho chó ăn.”

“Gia, người…….”

“điên rồi?!”

“Huyền Niệm mù rồi……..” Lãnh Thiết Sinh dứt lời liền bước đi, lưu lại là vẻ mặt kinh ngạc của bọn thủ hạ. Không thể nào tin, mình vừa nghe được cái gì?

Lãnh Niệm Sinh và Liên Nhi sau khi trở về nhà thì nghe Xuân Hoa chảy đầy nước mắt, nước mũi kể lại –

“Ah, nương bị mù…….”  Tim Lãnh Niệm Sinh loạn nhịp, đập mạnh hồi lâu……

“Nói xạo! Ta không tin, nương ko có bị mù đâu, người…… hu hu……..” Liên Nhi xoay người chạy đi, nàng muốn đi xem nương.

“Cha như thế nào….” Lãnh Niệm Sinh thì thào tự nói: “Nương nhất định không thể chấp nhận người. Nếu vậy thì cha lý nào lại ko nổi điên lên được. Người đâu rồi?”

“Gia gia ra ngoài rồi.”

“Đáng giận! sao lại xảy ra cớ sự này?!”

Lãnh Niệm Sinh dậm chân thình thịch, lập tức nhanh như chớp chạy tới sương phòng của nương nó. Vừa đến nơi thì thấy Liên Nhi đang đứng ở cửa, nó liền xông lên hỏi: “Ngươi còn lề mề ở đó làm gì, sao ko chịu vào thăm nương?”

“Nương không cho muội vào, huynh xem……” Nó căn bản là ko dám bước vào.

Hách! Nương đang quỳ trên đất sờ soạng, nhặt lấy đồ sứ bị vỡ…….

“Hai đứa ở đây làm gì?”

“Cha……”

“Nương, người……..”

Ánh mắt hai hài tử tràn ngập lo lắng và yêu thương. Lãnh Thiết Sinh không muốn dọa tụi nó, liền ngồi xuống an ủi: “Hắn đang phát tiết giận dữ, qua vài ngày nữa sẽ tốt thôi.” Y nói nhưng ko hề dám chắc. là dỗ dành người khác, cũng như làm chỗ dựa cho chính mình. “Ta đã tìm đại phu đến đây để chữa bệnh cho nương của các ngươi. Kể từ hôm nay, việc sinh hoạt thường ngày, các ngươi phải tự mình làm lấy. Nương của các ngươi, hiện tại……”

“Cha, con sẽ chăm sóc Liên Nhi.” Không cần cha dặn dò. Nó cũng biết hiện tại nhà đang lầm vào cảnh ngộ gì, không thể để gánh nặng trong lòng cha tăng thêm. “Cha, nương nhất định sẽ lại giống như trước kia, cự tuyệt người cho coi.” Mắt thấy xiêm y của cha có dính vết máu, Lãnh Niệm Sinh không khỏi đoán: Cha chắc là đã ăn miếng trả miếng, lấy mắt đổi mắt rồi sao?

“Ừh”

Lãnh Niệm Sinh thần sắc tối sầm lại, nắm lấy tay Liên Nhi, “Đi, chúng ta đi tìm Xuân Hoa.”

“Hảo.”  Liên Nhi ngoan ngoãn nghe lời, theo sau nó.

Lãnh Thiết Sinh cố tình tạo ra ít âm thanh, để tránh bất ngờ tạo ra tiếng động làm thiên hạ giật mình. Hắn giờ đây tựa như chim sợ cành cong[2]  chỉ cần gió nhẹ thoảng qua cũng hoảng loạn quan sát xung quanh.

Duẫn Huyền Niệm ngồi ở trên ghế. Hắn phải mất thời gian rất lâu mới có thể tìm được ghế để ngồi. Đã đem được mấy mảnh chén vỡ để trên bàn, cũng tìm được hài của mình rồi. Đối với người bình thường mà nói thì chỉ cần nhắc tay là xong, nhưng hắn lại quá khó khăn mới làm được. Mệt mỏi quá……….

Phải quen dần với tối tâm, tập tính kiên cường. Không nên giống như nữ nhân tối ngày khóc sướt mướt. Kia đối với tình cảnh hiện tại của hắn thật ko giúp ít gì.

“Huyền Niệm, đại phu đang chờ tại đại sảnh, ta dắt ngươi đến đó, được ko?” Lãnh Thiết Sinh nói nhỏ bên tay hắn.

“Ta cự tuyệt được sao? Ta hiện tại chỉ có thể mặc cho ngươi định đoạt. Dù có bị đem đi bán, ta cũng bất lực, ko thể phản kháng.”

Lời nói không ít thì nhiều cũng trực tiếp đã thương người khác. Nhưng Lãnh Thiết Sinh hề không quan tâm. Hắn ưng thuận là được rồi……..

“Ta giúp ngươi thay xiêm y sạch sẽ được ko?”

“Không được” Duẫn Huyền Niệm xác định hướng phát ra tiếng nói trầm thấp kia, sau đó hắn liền quay mặt về hướng ngược lại. Không muốn để người ta thấy ánh mắt vô hồn. “Thiết Sinh, ngươi càng đối xử tốt với ta, thì ta sẽ càng ỷ lại. Cứ trà đưa tận tay, cơm dâng tận miệng như thế này, lỡ như 1 ngày ko có người hầu hạ, có lẽ ta sẽ sống ko nổi. Ngươi hy vọng ta như thế chăng?” Hắn muốn giảm bớt gánh nặng cũng như là sự liên lụy của mình đối với y.

“Tâm tư của ngươi, ta hiểu.” Giơ tay đưa gương mặt hắn quay lại. Đau lòng khi thấy hai mắt hắn sưng đỏ, cũng thật khâm phục tính cách quật cường của hắn. Cảm xúc bực tức qua đi, lại bắt đầu mạnh mẽ. “Ngươi không muốn ỷ lại vào ta cũng được. Nhưng hãy để ta ở bên cạnh, đừng đuổi ta ra ngoài đi.”

Duẫn Huyền Niệm hất ra tay y, cầu xin: “Không cần việc gì cũng giúp đỡ ta. Như vậy càng làm ta khổ sở khi thấy mình thành phế nhân mà thôi.”

Tâm như co thắt lại. Ngay hơi thở ra cũng lạnh như băng. Lãnh Thiết Sinh đứng dậy, đi đến tủ quần áo lấy ra 1 bộ, đặt trên tay hắn. Ngụ ý bảo hắn cứ thay như bình thường.

Duẫn Huyền Niệm trước mắt y cởi ra thắt lưng. Không hề cảm thấy thẹn thùng, vì đã phong bế tâm linh đem y bài trừ ra bên ngoài. Ngũ quan trên mặt vẫn xinh đẹp như trước, nhưng ko hề lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.

Dường như ko hề xem y là đang tồn tại.Thấy hắn lần mò tìm kiếm cổ áo, tay áo rồi mới khó khăn mặc vào. Việc mặc quần áo đơn giản như vậy cũng làm sai hai ba lần, khiến cho mày liễu nhăn lại, nhưng lại không chịu mở miệng cầu giúp đỡ, nhất quyết ko chịu ỷ lại. Sờ soạng cả buổi, cuối cùng cũng đã mặc được. Bất quá 1 hàng y khấu đều cài sai. Y nhịn ko được liền lên tiếng sửa lại. “Huyền Niệm, y khấu cài sai rồi.”

Lãnh Thiết Sinh vươn tay định cài giúp, nhưng Duẫn Huyền Niệm phát hiện được, kêu lên sợ hãi:

“Đừng chạm vào ta!”

Hắn cả kinh lui lại mấy bước, xém chút nữa là bị vấp vào cái ghế. Tay vội vàng giơ loạn, đụng đến mép bàn, nên mới giữ vững được thân mình mà ko bị té ngã.

Lúc này, Lãnh Thiết Sinh đã bị dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh……..

Ánh mắt lập tức tối xầm. Ngay lúc này đã xác định rõ ràng, toàn bộ tâm tình thích mình của hắn, đều tan biến……

***

Duẫn Huyền Niệm men theo vách tường từ từ chậm rãi bước ra cửa. Dọc đường hắn ko cho Lãnh Thiết Sinh giúp mình. Tuy có thể dựa vào trí nhớ mà đến mấy phòng gần đó, nhưng mắt lại không thể nhìn thấy, ko phân biệt được phương hướng gì hết. Hắn chỉ đơn giản dừng lại nói: “Thiết Sinh, ta lạc đường rồi.”

Rốt cuộc hắn cũng mở miệng cầu cứu rồi. Lãnh Thiết Sinh vì câu nói này, thấy điều muốn ngay lập tức quỳ xuống cảm tạ trời đất. Cảm thấy mừng thầm, rốt cuộc hắn cũng ko có ngoan cố nữa. Lòng vòng cái hàng lang ngắn ngủn này hơn nữa canh giờ rồi. Hắn cứ liên tục có nguy cơ té ngã, đã nhanh dọa y mất đi nữa cái mạng, hồn phách đều đã bay đi hết mấy phần.

Giơ tay nắm lấy lòng bàn tay của hắn. Nhất thời y cảm thấy đau xót. Gắt gao nắm chặt hơn để xua đi nỗi sợ hãy trong lòng hắn.

Là 1 người bình thường thì chuyện đi đứng thật đơn giản. Nhưng đối với 1 người mà nói, từng bước từng bước đi đều phải thu hết dũng khí cùng cẩn thận………

Chưa kịp thích ứng với bóng tối. Trong lòng từng giây từng phút đều bất an. Hắn ẩn nhẫn ko muốn nói, mồ hôi tiết ra tay thật nhiều…….

Ơh….. Y thật sự sợ hãi hắn cả đời sẽ sống trong tối tăm. “Huyền Niệm……” đau lòng gọi to tên của hắn, kéo hắn vào lòng mình, nhẹ nhàng chế trụ sau đầu vẫn còn đang bị thương của hắn. Y cầu xin: “Đừng đẩy ta ra có được ko?”

Tay của Duẫn Huyền Niệm vẫn còn đang lơ lững giữa không trung. Nội tâm ko ngừng do dự, có nên hay ko  đẩy ra chỗ dựa vững chải như núi này? Dựa vào hồi lâu, cũng luyến tiếc buông tay………. Mình đã làm gì được cho y?

Cái gì cũng ko thấy, tối tăm mù mịt, ko hề có lấy 1 tia sáng. Trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh y, hình như rất mơ hồ……..

Là báo ứng…… Quả báo cho chuyện hắn thích nam nhân.

Nghĩ đến việc sẽ liên lụy y cả đời, hắn sao có thể nhẫn tâm như thế. Nhưng, muốn chết cũng ko được, đành phải ở bên cạnh y, tùy thời mà thuận theo thôi………..

Hách! Duẫn Huyền Niệm ra sức đẩy. Trọng tâm ko ổn liền ngã dưới chân cầu thang. Lãnh Thiết Sinh ko kịp đỡ lấy, đành phải trơ mắt nhìn hắn sờ soạng, miệng không ngừng kêu lên: “Ta không thể ích kỷ như vậy. Không thể…..không thể…….”

Mắt hắn chứa đầy sự sợ hãi. Cái gì cũng không thấy, hoảng sợ như gặp phải quỷ……..

“Ngươi rốt cuộc là nghĩ gì đó? Nói cho ta biết suy nghĩ của ngươi!” Y ngồi xuống trước mặt hắn mà hỏi. Ngữ khí dường như ra lệnh.

Nhưng ngay lập tức lại thay đổi thành cầu xin: “Huyền Niệm…… Nói cho ta biết đi mà.”

Đôi mắt mất mát của Duẫn Huyền Niệm mở to. Cảm thấy vô cùng hoảng sợ nói ra sự thật: “Ngay cả ngươi ở đâu, ta cũng không biết. Ngươi muốn ở bên cạnh 1 người mù vô dụng như ta để làm cái gì…….. Sao ta lại ko chết đi cho rồi. Ngay cả thần chết cũng sợ ta. Thật là uất ức mà…..”

Lãnh Thiết Sinh mi tâm nhất ninh, quát: “Đừng có nói bậy, ngươi không có liên lụy ta, không có!”

“Có.”

“Không có!”

Duẫn Huyền Niệm hỏi vặn lại: “Thiết Sinh, ta bị đã bị mù. Ngươi sao cứ muốn lừa mình dối người?” Một số việc, chỉ có thể lừa được 1 lúc, ko thể gạt được cả đời.

“Trí nhớ của ngươi thật kém nga, lại quên mất lời ta nói nữa rồi hả. Bất luận ngươi có mù hay không, thì ngươi cũng chỉ là người của ta mà thôi. Ta cũng mặc kệ ngươi mù lòa cả đời. Đối với ta mà nói, chỉ cần ngươi bên cạnh ta hảo hảo sống cho thật tốt là được rồi. Ta hiện tại chỉ quan tâm suy nghĩ của ngươi là ko cần ta mà thôi.”

Lãnh Thiết Sinh nâng tay dìu hắn đứng thật vững, phủi phủi bụi trên người hắn, bàn tay xuyên qua mớ tóc đang rối, vén lên mấy sợi tóc đang vướng ở chóp mũi cho hắn, thì thầm nói:  “Ngươi là kết tóc thê cả đời của ta.”

Duẫn Huyền Niệm đôi mắt vô hồn nhìn về xa xăm. Trí nhớ rõ ràng đã trở về trong đầu, thản nhiên nói: “Thiết Sinh, ta không phải là kết tóc thê của ngươi. Ta nhớ rõ là mình đã đem ngân lượng trả lại cho ngươi rồi mà.”

Hở! Lãnh Thiết Sinh chớp mắt một cái ngạc nhiên vô cùng. Không thể tin được nói: “Ngươi ngươi ngươi……..”

“Ta đều đã nhớ lại hết rồi. Niệm Sinh trước kia là tiểu hài tử bị ác bá làm nhục. Liên Nhi mới là nữ nhi ta mua về. Lúc trước vì bảo hộ tôn nghiêm của ngươi, vì trả nợ, ngươi biết rất rõ ràng là đã ta làm chuyện gì mà…… Hiện tại, cho dù ta bị mù, cũng sẽ không thay đổi muốn duy trì tôn nghiêm cho ngươi. Ta ko nên hại ngươi bị người nhạo báng. Hai nam nhân ở cùng một chỗ, là chuyện hoang đường…… Ngươi mang Niệm Sinh đi đi, không cần để ý ta.”

Cho dù không muốn buông tay, cũng phải thả ra……. Duẫn Huyền Niệm tiếp tục lần theo bức tường trước mặt, chậm rãi bước đi. Lòng rất muốn dựa vào nam nhân, cũng rất rõ ràng hiểu được mình đã hình thành thói quen dựa vào nam nhân. Muốn bỏ cũng ko bỏ được.

Hắn khôi phục trí nhớ…… Khôi phục trí nhớ……

Bao nhiêu lời dối trá hoàn toàn bị đập vỡ, Lãnh Thiết Sinh lại 1 lần nữa nếm trải tư vị tuyệt vọng. Mấy thứ tôn nghiêm này nọ y ko cần. Y chỉ muốn duy nhất là hắn thương y mà thôi. Nhưng, hắn lại ko chịu cho…….

Cả người bế tắc chỉ biết đứng tại chỗ, chăm chú nhìn thân ảnh bề ngoài có vẻ yếu ớt nhưng lại rất cao ngạo kia. Y phẫn uất hét lên: “Ta ko cam lòng. Chúng ta vất vả lắm mới được như bây giờ. Sao ngươi lại nỡ vứt bỏ như thế chứ.”

Duẫn Huyền Niệm cả người chấn động, ngừng lại bước chân, hốc mắt nóng lên, đáp lại: “Là ta ko xứng với ngươi.”

***

Duẫn Huyền Niệm cố nén bi thương, đem nước mắt nuốt trở về, từng bước một tuyệt vọng bước đi. Đến mấy bậc cầu thang lại suýt ngã. Lãnh Thiết Sinh liền bước lại ôm lấy hắn. Duẫn Huyền Niệm mở miệng không ngừng mắng: “Hỗn trướng, hỗn trướng……”

“Ngươi mắng hay lắm nga. Nếu bảo ta dễ dàng buông tha cho ngươi. Ta, Lãnh Thiết Sinh chỉ có ba chữ thôi: Không – bao – giờ!” (He he, dày mặt như vậy mới là anh Sinh chứ, chương này ngọt quá ~~~~~)

Hiện tại dắt hắn đến lão đại phu mới là quan trọng nhất. Không chừng mắt của hắn có thể chữa khỏi. “Ta không cam lòng nghe ngươi dễ dàng nói ra không cần hay ko muốn ta. Ngươi khi ta là cái gì?”

“Mọi rợ, mau thả ta xuống. Ta ko cần ngươi quan tâm ta. Ngươi có nghe thấy không, có nghe thấy không hả?”  Duẫn Huyền Niệm nắm chặt lấy vạt áo phía trước của y mà hét lên.

Lãnh Thiết Sinh thở nhẹ 1 cái「hừ!」 Nếu hắn là người mù, thì y sẽ là kẻ điếc “Ngươi nói gì vậy? Sao ta ko nghe gì hết vậy ta?”  Lãnh Thiết Sinh ôm hắn đi đứng loạn xạ 1 hồi cũng đến được đại sảnh. Y trương bộ mặt thối ra, dù gì thì  nương tử cũng đâu có thấy đường, chỉ là thật tội cho lão đại phu kia thôi.

「Loảng xoảng!」Trong tay có 1 tách trà cầm cũng ko xong, đỗ ngay ra đùi, mới nhìn như bị tiểu ra quần.

Đại mỹ nhân thì mắt bị mù. Không khí trong phòng này lại rất quỷ dị, không một người nào có tâm tình tốt cả, nhất là sắc mặt của đại gia thật quá khó xem đi, mệnh mình ko phải sẽ –

“Bắt mạch nhanh lên, nương tử của ta trong đầu có bệnh. Mau chuẩn đoán xem tại sao mắt lại bị mù. Tại sao?”

Ách, “Phải……” lão đại phu thấy đại gia đang ôm chặt mỹ nhân, đặt ở trên đùi của y, cầm lấy cánh tay của hắn cưỡng chế đặt lên trên bàn. Có thể thấy rõ từng mạch máu hiện lên ở cổ tay trắng noãn kia. Tiểu mỹ nhân quá tiều tụy, hiện tại sắc mặt cũng rất khó coi ah……

Lão nói: “Công tử can hỏa tăng cao, đây gọi là: hỏa khí đại. Có 1 khối khí huyết xông thẳng lên não môn. Thiếu máu đối với 1 người mà nói. Nhẹ thì đầu óc cháng váng, nặng thì hôn mê.”

Duẫn huyền ý thức mơ màng, cái gì cũng ko nhìn thấy, mặc kệ cho y sắp xếp. Ko cam lòng tình nguyện nhưng lại vô lực ngăn cản.

“Huyền Niệm, ngươi đừng nổi nóng. Lửa bốc lên sẽ bị đau đầu cho coi. Ta sẽ tìm biện pháp chữa khỏi cho mắt của ngươi. Dù phải thỉnh danh y trong toàn thiên hạ đến đây, ta cũng sẽ làm.”

Lão đại phu thổi râu trừng mắt, đại gia dám xem thường lão sao. Tốt xấu gì lão cũng từng làm ngự y cung đình chứ bộ. Y thuật luôn tiếng lành đồn xa. Bất quá, lão đại phu còn chưa kịp mở miệng thì đại mỹ nhân lại giận dữ hét lên.

“Ngươi khi dễ ta ko thấy đường, bắt buộc ta. Ta mới không cần xem đại phu ah. Có khả năng thay đổi gì sau. Lời ta nói lúc nãy ngươi nghe ko hiểu sao. Ta ko muốn liên lụy ngươi.”

Hắn nắm tay nện「Binh!」 một tiếng, kiến lão đại phu hét to lên –

“Ayda….. Hơ! Công tử…… Sao ngài lại nện lên tay ta……”

Duẫn Huyền Niệm thoáng chốc ngạc nhiên, “Ta mù, chứ ngươi có mù đâu?” hắn giận dữ hỏi: “Lão đại phu sao không tránh?” Không giống hắn, muốn tránh xa nam nhân 1 chút cũng ko xong. Một cơn giận nổi dậy, muốn nam nhân buông tay thật quá khó khăn……

“Haizz……” Lão đại phu ngậm miệng lại. Đôi mắt của đại mỹ nhân khi nhìn lão là trống rỗng vô hồn. Hơi nước đã nhanh chóng ngưng tụ trong hốc mắt……..

Lãnh Thiết Sinh không kiên nhẫn nói: “Lão còn ở đó làm gì, mau nhìn đầu hắn nhanh lên!” Lãnh diện tựa lên vai hắn, duệ nhãn trừng lão đại phu 1 cái. Nhẹ nhàng cắn vào cổ hắn 1 cái, lập tức nghe hắn hét lên 1 tiếng thật to –

“Ah!”

Duẫn Huyền Niệm hô hấp cứng lại, cả người cứng đờ, không dám lộn xộn. Hắn không biết bạc thần của nam nhân phía sau đang cười  nhạt 1 cái. Cảm thấy có người đang ở sau đầu mình gỡ ra mảnh vải, bôi thuốc.

Lão đại phu kiểm tra vết thương, không khỏi lắc đầu giận dữ nói: “Ta vừa rồi bắt  mạch cho công tử. Đoán rằng máu bầm trong đầu công tử trước kia đã gần hết. Theo lý mà nói, công tử sẽ không bị mù. Có lẽ vì vết thương này  đã tụ thêm huyết mới, dẫn đến bị mù. Qua vài ngày nữa, đợi miệng vếch thương khỏi hẳn, khí huyết trong đầu tự khai. Chắc là hiện tượng bị mù này cũng theo đó mà biến mất.”

“Hát! Thật sao?!” Lãnh Thiết Sinh mừng rỡ, nghĩ rằng: Một khi hai mắt của nương tử khôi phục lại như trước, hắn sẽ không còn tự ti, cũng sẽ ko có lý do nào để ko cần y nữa.

“Thật không…. …Ta sẽ khỏi hẳn àh?” Môi Duẫn Huyền Niệm ngập ngừng, hỏi lại 1 lần nữa: “Thật sự có thể khỏi hẳn” Hắn chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ liên lụy nam nhân cả đời liền sợ hãi. Ai lại muốn mình là phế nhân đi phiền hà người trong lòng chứ. Lão Thiên gia có phải hay không sẽ 1 lần nữa cho hắn cơ hội được bốc đồng, để hắn cùng nam nhân bạch đầu giai lão………

Lão Đại phu nghiêm mặt nói: “Ta mặc dù không dám chắc chắn. Nhưng mắt của công tử quả thật là có hy vọng khôi phục.”

Tay lặng yên để ở lên tay nam nhân. Chớp mắt một cái, nam nhân liền nhanh chóng nắm chặt lấy,……

“Tạ ơn trời đất……” Lãnh Thiết Sinh mi tâm nhất ninh, rất cao hứng, cảm động, thậm chí…… lại đau lòng!

Mặc kệ lão đại phu có nói thật hay ko, y phải nói ra hết mới được: “Trước kia ta đã miên man suy nghĩ rất lâu. Cái gì là liên lụy, mấy chuyện tôn nghiêm gì đó cũng ko quan trọng. Ngươi có biết hay không chuyện ta thương ngươi sẽ ko hề thay đổi. Cho dù ngươi có mù cả đời, ta cũng sẽ ko bao giờ buông tay ngươi ra.”

“Câm miệng, đừng nói nữa.”

Y lại càng cố nói: “Đến 1 người mù cũng ko cần ta, thì còn ai cần ta nữa?”

“Ngươi hỗn trướng……”

“Ta hỗn trướng.” Dù chết y cũng phải đem tình cảm mà hắn dành cho y kéo trở về. “Đừng đẩy ta ra nữa.” Tính thử coi hắn đã vứt bỏ y mấy lần rồi?

Tâm linh của đại gia sao có thể chống đỡ được vài lần vô tâm tàn phá như thế?

“Huyền Niệm, muốn tốt cho ta thì đừng buông tay. Ngươi có biết ko, ta cũng vì ngươi mà mỗi lần hít thở là cảm thấy bi thương……….”

Bao nhiêu kiên cường giả tạo trong nháy mắt đều tan rã. Cõi lòng đầy bao dung. Vì Lãnh Thiết Sinh mà mở ra mở lòng ra, nhận lấy toàn bộ tâm tình của y. Tầm mắt đang tối đen, bỗng nhiên –

Phía trước có 1 đạo ánh sáng. Hắn thấy mình khoác giá y giơ tay ra với nam nhân. Cảm thấy đại chưởng đang nắm chặt tay hắn  ấm áp vô cùng…….

***

“Huyền Niệm, Huyền Niệm……” Lãnh Thiết Sinh song chưởng nhanh chóng ôm chặt lấy hạnh phúc của chính mình, dù chết cũng ko buông tay, ko buông tay.

Mặc cho y ôm, yên tâm dựa vào. Y cũng đã quyết tâm, dù có trả giá ra sao cũng ko hối hận. Như vậy hắn còn do dự gì nữa?

Chính hắn mới thực sự là lừa mình dối người, để tay lên ngực tự hỏi – Tại sao mình lại mặt kệ chuyện y lừa mình trong quá khứ?

Tại sao biết rõ hai nam nhân ở cùng một chỗ bị xem là xằng bậy, lại cam tâm tình nguyện trầm luân?

“Ngươi đối ta rất hảo, cho dù không dám nắm lấy ngươi, ta cũng nhanh chóng bị ngươi trói chặt.” Đã sớm mạc danh kỳ diệu thương y mất rồi. Cái gì là tôn nghiêm, hắn căn bản cũng ko cần mấy thứ ràng buộc đó……..

“Ta là bất tiếu tử……..”

Dòng lệ ấm áp rơi xuống ngón tay còn đang dây dưa, tưởng chừng như là nóng phỏng tay. Không đành lòng mở miệng bảo hắn vứt bỏ song thân. Phu thê là nhất thể, hắn bị thương, y nguyện ý đi theo thừa thụ. Lãnh Thiết Sinh nâng nhẹ hai má hắn lên, lau đi những giọt nước mắt thương tâm cho hắn.

Hắn vẫn còn nhiều vướng mắt trong lòng. Lãnh diện liền để ở vai hắn mà bày tỏ: “Huyền Niệm, ta biết ngươi vẫn tính toán chuyện ta dùng thủ đoạn để thú ngươi. Nếu thời gian có quay ngược lại ta cũng sẽ ko hối hận mà vẫn như cũ làm như thế. Vì muốn trong lòng ngươi thoải mái 1 chút, ta cầu ngươi, một lần nữa giá cho ta đi……..”

Y cầu thân với hắn. Lấy thân phận ái nhân mà cầu. Không phải là giao dịch tiền tài, mà cầu hắn cam tâm tình nguyện. “Được không?” (Lãng mạn quá, hix hix, chấm chấm khăn ~~)

“Nắm tay nhau, cùng bạch đầu giai lão……” Duẫn Huyền Niệm thì thào nói nhỏ, bằng lòng ko?

“Nếu hai mắt của ta vẫn như cũ không thể sáng lại, vạn nhất mù cả đời…… Ta sao dám đáp ứng…… Đừng ép ta trả lời ngay bây giờ.”

Vậy là nếu như hắn bị mù cả đời, thì mong ước kết hôn của y quả là si tâm vọng tưởng……. Lãnh Thiết Sinh cảm giác thất bại sâu sắc hỏi: “Tại sao lại dùng đôi mắt mà khó dễ ta. Mắt ngươi ko nhìn thấy, thì ta làm mắt cho ngươi. Lòng ta thiếu, thì ngươi lấp đầy. Hay là, ngươi nhẫn tâm làm cho ta phải mất hồn đến điên khùng mới chịu?” (cảm động quá *cầm khăn giấy tiếp*)

Duẫn Huyền Niệm nước mắt càng lúc càng nhiều. Hắn đề tay áo mạnh mẽ lau đi, nhưng không thể nào lau khô được. Lòng ảo não khi thấy mình dường như rất giống nữ nhi yếu đối hay khóc lóc. Không khỏi bực mình mắng: “Ngươi thực hỗn trướng……”

“Hỗn trướng này rất thương ngươi nga.” Y cười. “Ngươi cứ coi như ta lựa lúc ngươi ko khỏe mà khi dễ đi. Dù sao ta cũng đâu phải tốt lành gì. Là ta ko xứng với ngươi còn mặt dày dây dưa nữa ah.” (=_=)

“Câm miệng!”

Lãnh Thiết Sinh thấy 2 má của hắn đã nhanh chóng đỏ bừng. Bây giờ mới có thể nhẹ nhõm thở ra 1 hơi. Cuối cùng cũng đã tìm được phần hồn bị mất trở về. Chậm rãi nhắm mắt lại, tham luyến hưởng thụ khoảng khắc thân thiết của 2 người –

Nam nhân toàn thân phát ra khí thế lạnh lùng cùng người có phong độ trí thức dựa sát vào nhau. Cứ coi như ko có ai ở đây hết vậy, mà lão lúc này lại cảm thấy quá sức ngại ngùng. Sống một đến từng tuổi này, trong đời là lần đầu tiên thấy nam nhân cùng nam nhân cầu thân. Đây là thứ tình cảm gì? Lão đại phu lắc lắc đầu, đi ra khỏi phòng, quay đầu trở lại, liếc thêm cái nữa. Lão nghĩ: Cho dù trái với thế tục, lão cũng sẽ nguyện ý chúc phúc  cho bọn họ –

“Bất quá cũng là 1 đôi tình nhân hữu tình mà thôi”

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng đêm nay, lão đại phu không khỏi lộ ra một nụ cười hiền lành và điềm đạm, sau đó liền rời khỏi nhà này.

[1] Nguyên văn: 守株待兔 thủ châu đãi thố (ôm cây đợi thỏ) Chỉ việc làm vô vọng. Hữu nghĩ trong văn cảnh trên ko có nghĩa như trên mà chỉ đơn giản là chờ đợi. Chi tiết thành ngữ này, các bạn có thể xem ở đây.

[2] Nguyên văn 驚弓之鳥: Kinh cung chi điểu, chỉ việc hoảng sợ bóng gió….. Các bạn có thể tìm hiểu thêm ở đây
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.