“Nương, đại tẩu đã lâu không có chải đầu!”
“… Nàng có gội đầu!”
“Nhưng không có chải đầu” Đỗ Cầm Nương không hề hé răng, bà có năng lực nói cái gì đây?
Từ lúc Tiền Khôn tuyên bố con trai bà đời này chỉ có thể làm một phế nhânkhông có thần trí, thì sang ngày hôm sau, con dâu đáng thương của bàliền không hề chải đầu, chỉ tuỳ tiện dùng một sợi dây cột chặt một đầutóc dài hỗn độn, tất cả mọi người nhìn thấy trong mắt cũng đều làm bộnhư không có để ý tới.
Bọn họ có thể nói gì chứ?
“Hơn nữa, nương, đại tẩu cũng mặc kệ Thiệu nhi luôn!”
“Thiệu nhi có bà nội thương là đủ rồi!” Đỗ Cầm Nương hết sức trìu mến hôn nhẹ cháu nội bảo bối “Đúng hay không? Thiệu nhi?”
“Còn có cô cô nè, Cô cô cũng yêu Thiệu Nhi nhất!” Mộ Dung Tuyết duỗi thẳngtay muốn ôm đứa nhỏ “Đi!” Đỗ Cầm Nương một tay ôm chặt cháu nội bảo bối, một tay đem con gái đẩy ra xa “Đi xem cửa hàng còn thiếu cái gì, quahai ngày nữa sẽ mở cửa buôn bán, nếu thiếu cái này cái kia xem con làmsao kiếm tiền!”
“Cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu người giúp một tay!” Mắt vẫn nhìn cậu cháu nhỏ, Mộ Dung Tuyết không cam lòng lẩm bẩm.
“Cha của con đã thuê hai tiểu nhị, đủ rồi!”
Thống khổ tuyệt vọng sống qua nửa tháng, Mộ Dung Gia cuối cùng cũng bình yêntrở lại, con trai cho dù là bộ dạng gì đi chăng nửa vẫn là con trai củahọ, chỉ cần nó sống tốt là được rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ach-duong-tinh-quanh-co/2315917/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.