Ách Ba không có quay về phòng mình. Hắn chỉ cảm thấy thương tâm, chạy rakhách điếm, đưa mắt nhìn bốn phía, một mảnh tối mờ mịt, hắn không biếtmình muốn đi đâu, cũng không biết vì sao mình lại chạy đi, hắn khôngmuốn quay về khách điếm, nơi đó không phải chỗ hắn nên ở, cũng khôngmuốn quay về quán mì phủ Hoàng Long trấn, đó không phải của hắn.
Hắnthật muốn trở lại quán mì Chu Mì Sợi để lại cho hắn, tuy rằng nhỏ hơn ởphủ Hoàng Long trấn, tuy rằng nơi đó người đến ăn mì không nhiều lắm,tuy rằng thường xuyên có người sẽ mượn cớ khi dễ hắn, nhưng đó là nơihoàn toàn thuộc về hắn. Hắn muốn trở về, lại không biết làm sao trở về.
Rốt cuộc trở về không được.
Vĩnh viễn cũng trở về không được.
Ách Ba chạy chạy, đột nhiên ngồi gục xuống, giương miệng, không tiếng độngkhóc, nước mắt theo hai gò má chảy xuống, một giọt một giọt, làm ướt vạt áo trước ngực hắn.
“Không khóc.” Cốc Thiếu Hoa cũng ngồi chồm hổm xuống ở trước mặt Ách Ba, lấy ống tay áo lau nước mắt cho hắn.
Ách Ba nức nở vài tiếng, né qua tay Cốc Thiếu Hoa, chính mình đem nước mắtlau khô. Quần áo trên người Cốc Thiếu Hoa là bộ tơ tằm hắn mua, lấy đểlau nước mắt, Cốc Thiếu Hoa bỏ được hắn còn không bỏ được.
Cốc Thiếu Hoa bắt lấy tay Ách Ba, đặt tại ngực mình.
Không biết hắn muốn làm cái gì, Ách Ba lắp bắp kinh hãi, cũng đã quên chuyệnvừa rồi, trong lòng bàn tay cảm nhận được trái tim nhảy lên, theo bảnnăng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ach-ba/2147316/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.