CHƯƠNG 7.
Từ ngày tôi xuất viện anh hai một mực đi công tác —— nói cách khác, là chạy trối chết.
Anh hai tránh tôi, không có vấn đề, đến lúc, tự nhiên sẽ trở lại.
Thời điểm đó... chính là lúc tôi quyết định phẫu thuật.
Ngày hôm sau khi biết quyết định của tôi, anh hai lập tức bỏ tất cả công việc chạy về.
“Em nghĩ anh sẽ chạy trốn đằng đẵng đi,” Tôi ngồi ở phòng khách, nói với anh hai vừa mới về.
“Bao nhiêu phần trăm?” Anh hai ném xuống hành lý nho nhỏ trong tay, bổ nhào vào trước mặt tôi, “Xác suất phẫu thuật thành công là bao nhiêu phần trăm?”
“Có thể sống 50%. Nhưng không thể trị tận gốc, chỉ có thể tạm thời giảm bớt bệnh trạng.”
“Vậy vì cái gì còn muốn phẫu thuật!”
“Vì không muốn chết.” Tôi nói.
Nhìn trong mắt anh hai chứa đựng tức giận cùng sầu lo, cảm giác hạnh phúc lén lút nảy lên trong lòng.
Vươn hai tay, ôm lấy chiếc lưng rộng lớn của anh hai, tôi đưa lên đôi môi mình.
Chúng tôi cứ như vậy trong phòng khách ôm nhau, hôn môi, dùng hết sức lực cả đời, cho nhau tất cả.
—— cuối cùng thì sao?
Đúng vậy.
Tôi từng sống.
Tôi thật thật thật sự từng tồn tại trên thế giới này.
Nhưng khi tôi chết rồi, khi cơ thể tôi hóa khói tan cùng tro tàn, tất cả những thứ về tôi đều sẽ bị phủ đầy bụi trong sâu thẳm trí nhớ các người —— theo thời gian chậm rãi tiêu tán.
Yêu đương vĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-y/2365166/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.