CHƯƠNG 4.
Ngày một tháng tư, là ngày có người đưa tôi đến thế giới này.
Ngày hội của kẻ ngu dốt, chính là sinh nhật của tôi.
Anh hai mua bánh ngọt, Lê Nguyệt để tôi đốt nến, họ cùng nhau xướng bài hát sinh nhật, chúc tôi cả đời ngu ngốc mà vui vẻ.
Ánh nến mờ nhạt, hai mươi hai cây, lay động, như sinh mệnh của tôi.
Ước ra ba nguyện vọng —— đối diện nến, hít một hơi hật sâu, thổi tắt.
Xem đi, khói nhẹ lượn lờ, đây là kết cục của tôi.
“Cầu xin ước nguyện gì?” Lê Nguyệt hỏi.
“Cậu muốn biết?”
Anh hai cười ngăn tôi lại, “Không nên nói, nói ra, sẽ không linh.”
Tôi nở nụ cười.
Nói ra sẽ mất linh?
Không nói ra sẽ linh sao?
Đều là lừa đảo.
Hết thảy đều là dối trá.
Lừa đảo.
“Nguyện vọng thứ nhất này, phải nói ra mới linh được.”
“Sao?”
* * *
“Vẫn không làm hóa trị sao?”
“Không cần.”
“Làm vậy ít nhất có thể kéo dài thời gian một ít......”
“Tôi còn lại bao nhiêu thời gian?”
“Không nhất định, nếu làm hóa trị......”
“Không làm thì sao?”
“Nếu phạm vi di căn mở rộng, lan đến động mạch chủ......”
Nói cách khác, tôi tùy thời sẽ chết.
* * *
Bị người ta tuyên bố thời gian chết của mình là cảm giác gì, các người biết không?
Giống như một cái đồng hồ, vị trí 12 giờ là lúc chết, nhưng chính mình lại chỉ có thể tĩnh lặng nhìn kim đồng hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ac-y/2365161/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.